Edit: Mây
Lễ ký kết hợp tác chiến lược giữa Lam thị và Ôn thị về nước ngoài ở vùng Trung Đông được tổ chức vào lúc 11 tại trung tâm Hội nghị Đông Thành.
Học kỳ này là lần cuối cùng Ôn Tư Sâm dạy chương trình học năm nhất, hôm nay anh đến trường học, chủ yếu là trao đổi việc này với lãnh đạo của trường học, sau khi rời khỏi trường, lại đến công ty phân công một vài công việc.
Bởi vì tuần sau, anh và Lam Vãn Thanh muốn đi Maldives hưởng tuần trăng mật, một tháng sau mới có thể trở về.
Bận rộn những chuyện này xong, đã gần đến 12 giờ trưa.
Anh lái xe đến trước trung tâm Hội nghị Đông Thành đón Lam Vãn Thanh, khi chờ đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư, trên màn hình LCD lớn trên tòa nhà bên cạnh đang phát sóng trực tiếp lễ ký hợp đồng lần này của hai xí nghiệp.
Lam Vãn Thanh mặc một bộ âu phục màu trắng nghiêm túc, mái tóc buộc thành kiểu đuôi ngựa cao, trang điểm tinh xảo làm nổi bật khuôn mặt nhỏ càng thêm xinh đẹp của cô, khi Ôn Tư Sâm nhìn qua kính chắn gió trước mặt, cô đang bắt tay với Ôn Tư Cảnh.
Tiếp theo cùng Ôn Tư Cảnh mỗi người cầm một góc hợp đồng đối mặt truyền thông xung quanh chụp ảnh, bên môi là nụ cười chừng mực.
Vô cùng tự tin, khí chất trên người lại không ngạo mạn.
Nghe thấy tiếng còi của xe phía sau, Ôn Tư Sâm nhếch môi cười, đạp nhẹ chân ga lên đường.
Mười mấy phút sau, Ôn Tư Sâm dừng xe, trên màn hình bên ngoài bên ngoài trung tâm Hội nghị chiếu lễ ký hợp đồng đã sắp kết thúc, Ôn Tư Cảnh và Lam Vãn Thanh đang tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông.
Trước khi anh xuống xe thì lấy chiếc áo khoác tối màu từ ghế sau, bước xuống, không nhanh không chậm đi lên bậc thang.
Đi vào trong đại sảnh, Ôn Tư Sâm dừng lại bên một cây cột lớn cách chỗ bọn họ không xa, một tay đút vào trong túi áo khoác màu đen, cầm một chiếc áo khoác tối màu khác vừa lấy từ trên xe xuống.
Khoảng mười phút sau, Diệp Phong Hoa dẫn các phương tiện truyền thông xuống sân khấu theo thứ tự, lúc Lam Vãn Thanh đang nói gì đó với Ôn Tư Cảnh, phát hiện có người khoác áo lên người mình, cô theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy được là xương quai hàm sắc nét và khóe miệng khẽ nhếch lên của người đàn ông.
Ôn Tư Sâm cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn, mới ôm cô vào lòng, cười gọi Ôn Tư Cảnh một tiếng: “Anh.”
Ôn Tư Cảnh gật đầu lên tiếng, nụ cười trên mặt vẫn nhẹ nhàng, “Em tới vừa lúc, vừa rồi anh còn đang nói Lam Vãn Thanh gọi điện thoại cho em bảo làm xong việc thì đến đây, ngày hai người kết hôn người làm anh này không ở đây, thật sự không ổn, hôm nay cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Ôn Tư Cảnh tự lái xe của mình, Lam Vãn Thanh gọi điện cho Diệp Phong Hoa chỉ đạo sơ qua một chút, ngồi trên xe Ôn Tư Sâm đi theo phía sau Ôn Tư Cảnh.
Khi xe được khoảng hai mươi phút, Lam Vãn Thanh càng nhìn càng cảm thấy con đường này quen thuộc chớp chớp mắt, sau đó quay đầu nhìn Ôn Tư Sâm nói: “Chúng ta đến “Ôn Kiều” ăn cơm sao?”
Ôn Tư Sâm cười cười, “Chắc là vậy.”
Mười phút sau, hai chiếc xe một trước một sau quả nhiên dừng ở cửa “Ôn Kiều”.
Lam Vãn Thanh xuống xe nhìn cửa lớn đóng chặt của Ôn Kiều có chút khó hiểu nói với Ôn Tư Sâm đi đến bên cạnh, “Hôm nay ba mẹ không mở cửa à?”
“Không mở cửa, nhưng người vẫn tới,” Ôn Tư Cảnh dừng xe bước xuống đi tới lên tiếng, tiếp theo gõ nhẹ hai cái lên cửa gỗ.
Chỉ chốc lát sau, Lam Vãn Thanh lập tức nghe thấy phía sau cửa có tiếng bước chân càng đi càng gần.
Tiếp theo là những tiếng sột soạt, cửa gỗ được ở bên trong mở ra, đập vào mắt của ba người chính là một cô gái với khuôn mặt tươi cười và giọng nói ngọt ngào: “Mọi người tới rồi à?”
Lam Vãn Thanh lịch sự mỉm cười với cô ấy, chào hỏi, “Đã lâu không gặp.”
Ôn Tư Sâm và Úc Nhĩ Mục chỉ mới gặp qua nhau một cách vội vàng ở chung cư của Ôn Tư Cảnh, cũng khẽ cười gật đầu, chào một tiếng.
Ngay sau đó ôm lấy Lam Vãn Thanh bước vào bên trong cánh cửa.
Lam Vãn Thanh vào trong tiệm, nghe thấy Ôn Tư Cảnh ở phía sau dịu dàng nhỏ giọng hỏi Úc Nhĩ Mục lúc sáng cảm thấy thế nào, có nôn nghén hay không có thoải mái không, có nôn hay không ăn được gì không vân vân.
Trong lời nói tràn đầy lo lắng và yêu thương.
Lam Vãn Thanh nghe Úc Nhĩ Mục lại một lần nữa nghiêm túc nhấn mạnh mình thật sự không sao thì Ôn Tư Cảnh mới bằng lòng bỏ qua, khóe môi không nhịn được nhếch lên, nhìn dáng vẻ của Ôn Tư Cảnh, hoàn toàn có thể nghĩ đến nếu mình có thai thì Ôn Tư Sâm sẽ như thế nào, chỉ sợ chỉ có hơn chứ không kém đi.
Nghe thấy trong phòng bếp có âm thanh, Ôn Tư Sâm và Lam Vãn Thanh đang chuẩn bị đi vào, đã thấy Kiều Thi Thi bưng một cái khay đi ra, phía trên đặt một trái cây nước trái cây vừa mới pha xong, ba cái ly sứ và một đĩa đồ ngọt nhỏ.
Cô vội vàng đi đến nhận lấy đặt lên trên bàn bên cạnh, hai người chào hỏi Kiều Thi Thi rồi lại đến phòng bếp chào Ôn Thiếu Khanh đang nấu ăn một tiếng.
Tiếp theo hai anh em Ôn Tư Cảnh và Ôn Tư Sâm đã bị Kiều Thi Thi đuổi đi vào phòng bếp hỗ trợ, còn mình thì kéo hai cô con dâu ngồi ở bên ngoài vừa uống nước trái cây, vừa ăn đồ ngọt nhàn nhã nói chuyện trong nhà.
Kiều Thi Thi vẫn còn có chút tính trẻ con, Úc Nhĩ Mục lại rất thẳng thắn và biết nói chuyện, Lam Vãn Thanh tuy không nói nhiều lắm, nhưng thật ra rất thích nghe hai người nói chuyện.
Bây giờ Úc Nhĩ Mục đang mang thai hơn bốn tháng, đã qua giai đoạn thích ngủ, hiện tại lại trở nên rất thích ăn.
Nhìn cô ấy vừa đưa miếng bánh kem vào trong miệng đưa, vừa dùng vẻ mặt vô cùng đáng thương nói chờ sinh con xong chắc chắn cô ấy sẽ giống như một quả bóng, đến lúc đó Ôn Tư Cảnh sẽ không thích cô ấy nữa.
Kết quả vừa dứt lời, đã nghe thấy từ cửa lấy đồ ăn truyền ra nhẹ giọng trách cứ.
Ba người đồng thời xoay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong tay Ôn Tư Cảnh đang cầm máy đánh trứng hơi khom người, nhìn Úc Nhĩ Mục từ cửa sổ lấy cơm thăm dò nói: “Sẽ không, đừng suy nghĩ vớ vẩn, em khỏe mạnh mới là quan trọng nhất.”
Úc Nhĩ Mục nghe vậy cười tít mắt, nhưng vẫn kiêu ngạo hừ một tiếng mới quay đầu lại nhìn về phía hai người chớp chớp mắt, dáng vẻ của một cô gái lộ rõ.
Lam Vãn Thanh nhìn không kìm được cười khẽ, ngay cả Kiều Thi Thi trên mặt cũng toàn là ý cười, thậm chí còn tỏ ra hung dữ lên tiếng, nói đứa con trai của bà nếu ai làm ra loại chuyện này sẽ để cho Ôn Thiếu Khanh tự mình đánh gãy chân của bọn họ.
Nghĩ đến bọn họ buổi chiều đều còn phải quay lại công ty đi làm, trong bữa tiệc mọi người lấy trà thay rượu, ý tứ đã hoàn thành công việc.
Ba người đàn ông làm tràn đầy một bàn đồ ăn, mọi người ăn no căng, thời gian trôi qua cũng nhanh, ăn cơm trưa xong, Lam Vãn Thanh và Kiều Thi Thi dọn dẹp chén đũa vào phòng bếp.
Úc Nhĩ Mục vốn định giúp đỡ, nhưng hai người đều nói phụ nữ có thai là lớn nhất, chỉ cho cô ấy ở bên cạnh nhìn chứ không cho động tay.
Cô ấy không có cách nào, nhưng lại không đi ra ngoài, đành phải tìm kiếm một số chuyện thú vị khi cô ấy tìm linh cảm để viết tiểu thuyết để làm cho bầu không khí náo nhiệt.
–
Qua giờ cơm trưa, Ôn Tư Cảnh đưa Úc Nhĩ Mục cùng về công ty, Ôn Tư Sâm lái xe đưa Lam Vãn Thanh về Lam thị.
Xe dừng lại, đầu ngón tay Lam Vãn Thanh móc tấm che nắng phía trên xuống, lấy chiếc gương nhỏ đi kèm từ trong túi xách rồi lấy ra son môi chuẩn bị trang điểm lại.
Cổ tay lại bị Ôn Tư Sâm nắm lấy.
Ở khi cô nhìn qua, đầu ngón tay chỉ vào trên môi mình, khẽ cười nói: “Goodbye kiss.”
Sáng sớm hôm nay khi đưa cô đi làm, cô nói muốn phải họp không kịp dặm lại lớp trang cho nên không được hôn, giữa trưa mãi cho đến bây giờ cũng không có cơ hội thích hợp, nghĩ đến đến buổi chiều mới có thể lại nhìn thấy cô, anh luôn cảm thấy muốn chiếm được một chút hời mới có thể cho đi vậy.
Lam Vãn Thanh nghe vậy thì theo bản năng ra bên ngoài cửa sổ, lúc này đang là giờ cao điểm đi làm, xe chung quanh người đến người đi, của kính tối màu hai bên có thể ngăn cản tầm nhìn của người ở bên ngoài, nhưng kính chắn gió phía trước không thể.
Hôn anh trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng cô vẫn là có một chút kháng cự, đương nhiên, là ngại ngùng nhiều hơn.
Dù sao trong đám người qua lại này có rất nhiều người đều là nhân viên của Lam thị, ở trong mắt ngoài cô là người mạnh mẽ… Nữ tổng tài… Hình tượng… Vốn dĩ bởi vì anh mà trở nên bấp bênh.
Còn tiếp tục như vậy… Sợ là sẽ khó giữ được.
Từ ánh mắt của cô Ôn Tư Sâm có thể nhìn ra được cô đang suy nghĩ cái gì, anh mím môi, mở miệng thương lượng, “Không thấy là được, đúng không?”
Lam Vãn Thanh biết với tính tình của anh thì sẽ không bỏ qua loại chuyện này, đành phải gật đầu thỏa hiệp, nghĩ lúc này dỗ dành anh trước là được, rồi nói buổi tối tan tầm về nhà sẽ bồi thường lại cho anh.
Ôn Tư Sâm nghe vậy khẽ cười, một lần nữa nhấn mạnh lại với cô hiện tại là hiện tại, buổi tối là buổi tối.
Tiếp theo đặt nghiêng tay trái trên tay lái, đầu ngón tay chạm vào cần gạt nước bên phải nhẹ nhàng đẩy về phía sau, cần gạt nước trên kính chắn gió phía trước bắt đầu hoạt động.
Đầu tiên phun nước một lần, toàn bộ kính chắn gió bị nước làm mờ một mảnh ngăn cách một vài người thỉnh thoảng thăm dò ở bên trong xe, tiếp theo cần gạt nước liên tục gạt ba lần, tầm mắt lại một lần nữa trở nên rõ ràng.
Tuy trước sau cũng chỉ có ba giây ngắn ngủi, nhưng đối với một vài người có tâm mà nói, vậy là đủ rồi.
Nhưng cô lại bỏ qua vấn đề Ôn Tư Sâm không giữ lời lại không hề tiết chế.
Cũng bởi vậy, buổi chiều sau khi họp cùng các lãnh đạo cấp cao xong, khi Diệp Phong Hoa đi theo cô vào phòng làm việc cầm điện thoại đưa cho cô xem bức ảnh cô đè lên vai Ôn Tư Sâm và hôn anh được lan truyền trong nhóm nhân viên kia, thật sự ngay cả kích động đến mức trợn tròn mắt cũng có.
Cô biết ngay…
Nhất định sẽ như vậy!
Đáng tiếc ảnh chụp là trạng thái tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra được kỳ thật rõ ràng là trước khi cửa rửa kính được gạt sạch sẽ thì cô đã lùi lại, kết quả bị anh ấn sau eo mất đi cân bằng lại ngã vào trên người anh.
Cô bất đắc dĩ bám vào vai của anh ổn định cơ thể, nhưng nhìn ảnh chụp lại giống như là cô chủ động tiến đến vậy.
Đây đã không phải lần đầu tiên, nhân viên của Lam thị bọn họ lấy “loại này” ảnh này trêu ghẹo nhau trong nhóm……
Nhưng hết lần này đến lần khác anh đều thực hiện được.
Được rồi, tuy rằng cô biết mình cũng phải chịu một nửa trách nhiệm… Nhưng mà! Nếu không phải anh luôn dùng lời lẽ “quyến rũ” cô… Thì cô vẫn có thể kháng cự!
Thấy Lam Vãn Thanh tức đến mức muốn hộc máu, Diệp Phong Hoa lại cười tủm tỉm cầm máy tính bảng đưa đến trước mặt cô, “Lúc trưa ăn cơm em ăn cơm có lướt Weibo, thấy có cư dân mạng tag website official của công ty vào bức ảnh này, chắc chắn chị thích.”
Lam Vãn Thanh vốn chỉ tùy ý liếc liếc mắt sang xem, lại lập tức bị hấp dẫn.
Ảnh chụp là khi Ôn Tư Sâm và cô bước xuống bậc thang đi từ trung tâm Hội nghị ra, hai tay cô khẽ vuốt cổ áo khoác trước người, nửa bị anh ôm vào trong ngực.
Cô ngửa đầu nhẹ nhàng mỉm cười nói cái gì đó với anh, mà anh hơi khom người cúi đầu nghiêm túc nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên.
Phía dưới là một loạt bình luận với giọng điệu hâm mộ.
Không riêng gì cô, cô nghĩ bất cứ ai nhìn thấy bức ảnh này đều có thể nhìn ra được tình yêu và sự quyến luyến trong mắt anh, Lam Vãn Thanh đè nén sự rung động trong lòng, nói với Diệp Phong Hoa: “Gửi đến điện thoại của tôi.”
Tiếp theo không cho Diệp Phong Hoa cơ hội mở miệng trêu chọc, lại nói: “Thứ hai tuần sau tôi sẽ đi một tháng, tiến độ của dự án có bất kỳ vấn đề gì thì gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào cũng không sao, cậu đi theo phó tổng giám đốc Lục tùy cơ ứng biến, đừng cậy mạnh.”
Nói đến chuyện công việc, hai người đều không hề qua loa, Lam Vãn Thanh lại nghiêm túc làm việc thêm vài tiếng, tới giờ tan tầm, lúc chờ Ôn Tư Sâm lên tầng đón cô, Diệp Phong Hoa tự giác đi ra ngoài trước.
Tuy rằng đã xem bức ảnh trên Weibo kia, nhưng Lam Vãn Thanh đã nguôi giận một chút về hành động lúc trưa của anh, nhưng lúc này thấy anh, vẫn còn tức giận.
Sau khi Diệp Phong Hoa đóng cửa ra ngoài, Lam Vãn thanh cũng không hề liếc mắt nhìn Ôn Tư Sâm một cái, vẫn còn đứng bên cạnh bàn sửa sang lại văn kiện trên bàn.
Ôn Tư Sâm nhìn phản ứng của Lam Vãn Thanh, đầu lưỡi chống sang má phải, trong mắt ẩn chứa ý cười đi đến bên cạnh cô, giơ tay phủ lên trên văn kiện cô đang cầm ở trong tay.
Lam Vãn Thanh nhìn chằm chằm bàn tay trước mặt dừng lại hai giây, bàn tay thon dài trắng nõn phủ lên văn kiện, đầu ngón tay màu hồng nhạt khỏe mạnh, khi ngón tay anh xẹt qua trên giấy, đầu ngón tay Lam Vãn Thanh xiết chặt trang giấy trong chớp mắt.
Hành động của anh rất bình thường, đầu ngón tay chỉ nhẹ nhàng lướt qua trên giấy ngay sau đó nắm lấy một góc giấy hơi dùng lực rút tờ giấy ở trong tay cô ra.
Nhưng cô luôn cảm thấy anh ám chỉ điều gì đó, nghĩ đến bàn tay này mỗi đêm đều trêu chọc ngọn lửa trong người mình, cô liền không có cách nào suy nghĩ đơn thuần được nữa.
Văn kiện bị anh rút từ trong tay ra, Lam Vãn Thanh mím môi lúc này mới nghiêng đầu, từ sau khi anh bước vào phòng làm việc thì đây là lần đầu tiên ngước mắt nhìn anh.
Ôn Tư Sâm thấy cô ngẩng đầu, rốt cuộc cũng tóm được cơ hội cúi đầu trộm hôn lên môi cô, ngay sau đó nắm hai cánh tay của cô xoay người để cho cô dựa vào bàn, còn mình bước một bước nhỏ tiến về phía trước người cô để mũi chân đối diện với mũi chân của cô.
Hai tay anh chống lên mặt bàn sau lưng cô, cúi người xuống, Lam Vãn Thanh ngửa người ra phía sau kéo ra chút khoảng cách với anh, một tay chống ở sau lưng, một tay để ở trước ngực anh không để cho anh tiến thêm một bước tới gần mình nữa.
Ôn Tư Sâm nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ để ở trước ngực mình, lại ngước mắt nhìn biểu cảm không tốt lắm trên mặt cô, tự giác dừng lại ở đó, không tiếp tục nữa, trong mắt nhìn cô có thêm một chút lấy lòng và yếu thế, nhẹ nhàng nói: “Còn tức giận à?”
Thấy anh “yếu thế” và “thức thời”, Lam Vãn Thanh hài lòng “hừ lạnh” một tiếng.
Tuy rằng Ôn Tư Sâm khom người, nhưng vì Lam Vãn Thanh ngửa người ra phía sau, chiều cao vẫn thua anh một chút, loại tình huống kém hơn một bậc “trời sinh” này, làm cho cô cảm thấy tiếp theo mình muốn nói gì cũng đều yếu đi vài phần.
Cho nên cô thu lại bàn tay chống ở trước ngực anh kia, cũng đặt trên mặt bàn phía sau người mình, cánh tay hơi dùng lực, tự đỡ mình ngồi lên bàn làm việc ở phía sau.
Ngồi lên trên bàn, tuy rằng cũng chỉ là ở trạng thái nhìn thẳng vào nhau lúc anh khom người, nhưng Lam Vãn Thanh cũng cảm thấy tốt hơn so với vừa rồi rất nhiều, cô ngồi được trên bàn làm việc, làm lơ ý cười chợt lóe lên trong mắt anh bởi vì thấy “động tác nhỏ” của cô, nắm chặt tay cứng rắn lên tiếng nói: “Ôn Tư Sâm em quyết định rồi!”
Ôn Tư Sâm nghe vậy thì nhướng mày,ung dung chờ lời nói tiếp theo của cô.
“Về sau ở nơi công cộng, cấm anh có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào với em!” Lam Vãn Thanh nói một cách nghiêm túc.
Ngăn chặn chuyện tương tự lại phát sinh một lần nữa, cũng chỉ có thể trực tiếp chặn chúng nó từ trong nôi.
Ôn Tư Sâm nghe thấy vậy thì nhíu mày.
Lam Vãn Thanh nói xong, thấy phản ứng của Ôn Tư Sâm cũng cảm thấy hình như hơi quá đáng, dù sao hai người là vợ chồng, một chút tiếp xúc cũng không có, người khác thấy còn tưởng rằng hôn nhân của hai người có vấn đề thì sao.
Côlắc lắc đầu, sửa lại lời nói: “Có thể nắm tay,” dứt lời, cô vươn hai ngón trỏ ra trước mặt anh giao nhau nhấn mạnh, “Không được có dị nghị!”
Ôn Tư Sâm: “……”
Ở bên cạnh cô, chỉ nắm tay tương đương với ăn một tô mì mà không có hương vị, đối với anh mà nói cũng quá tàn nhẫn rồi.
Ôn Tư Sâm thở dài, nghiêng người về phía trước, đùi dựa gần viền bàn, chóp mũi dán lên cô cọ cọ, hôn lên khóe miệng cô dịu giọng nói: “Em biết anh chỉ là không kìm lòng được mà.”
Thấy cô là lại không nhịn được muốn hôn cô, ôm cô một cái, chạm vào cô, phản ứng tình cảm theo bản năng, anh cũng không có cách nào.
Lời anh nói vừa mềm vừa trêu ngươi, Lam Vãn Thanh nghe xong thật sự có tức giận cũng không bùng phát nổi.
Cô sụp đổ trong nháy mắt, bàn tay đặt ở trước ngực vòng qua cổ anh, biểu cảm trên mặt có thêm một chút đáng thương, “Bây giờ trong nhóm nhân viên của chúng em mỗi ngày lấy những tấm ảnh chụp lén chúng ta ra gửi vào trong nhóm trêu chọc.”
Tuy rằng không ai dám ở “lỗ mãng” ở trước mặt cô, nhưng cô luôn cảm thấy hình tượng “lạnh lùng” ở bên ngoài của mình đang bị chính mình đẩy đi càng ngày càng xa…
Lần trước cô còn thấy trong nhóm có người nói cô “tiêu chuẩn kép” nghiêm trọn…
Thấy sắc mặt đã dịu đi, Ôn Tư Sâm mới đặt hai tay lên eo cô, đè cô đến trước người, cúi đầu tiến đến bên môi cô cọ xát, khàn giọng cười, “Như vậy cũng khá tốt, có lợi cho cấp dưới của em người trao đổi tình cảm, thúc đẩy tinh thần hợp tác của đoàn đội.”
Lam Vãn Thanh: “……”
Cái gì anh cũng nói được.
Nhìn vẻ mặt “giận dữ” của cô, anh cười thỏa hiệp nói: “Anh sẽ cố gắng.”
Ôn Tư Sâm dứt lời, môi dán lên môi cô vẫn không rời đi, nhẹ nhàng một từng chút từng chút một, như là không hề để “cảnh cáo” vừa rồi của cô vào mắt.
Hai tay Lam Vãn Thanh vỗ vỗ trên vai anh, nghiêng đầu tránh môi anh, giọng nói có thêm một chút cảnh cáo: “Này!”
Sao mà vừa mới nói xong, người đàn ông này nam nhân vẫn như cũ vậy.
Ôn Tư Sâm dùng một bàn tay nhéo cằm cô hơi dùng lực xoay đầu cô quay về, tiếp theo lại ngậm lấy môi cô không biết xấu hổ nói: “Lúc này không phải nơi công cộng.”
Cho nên không cần thiết thực thi “quyết định” của cô.
Lam Vãn Thanh: “……”
–
Tuần trăng mật hai người sắp xếp khoảng một tháng, cuối tuần trước khi đi, Ôn Tư Sâm và Lam Vãn Thanh ở Lam gia và Ôn gia cả ngày cùng Lam Hồng Đào với Ôn Thiếu Khanh, Kiều Thi Thi, đến tối chủ nhật, hai người lại mời một nhóm bạn thân thiết đến nhà liên hoan.
Ăn cơm xong, cũng không biết ai đầu têu, náo nhiệt ồn ào muốn xem Tịch Tư Lễ và Ôn Tư Sâm “luận bàn tỷ thí”.
Phòng đón nắng có diện tích lớn, lại trống trải, nhóm người vô cùng hào hứng chạy lên trên tầng xem cuộc chiến, bảy tám người ồn ào đến rạng sáng mới lần lượt từng người về nhà.
Cũng không biết là ngày hôm sau nghĩ đến hai người phải đi hưởng tuần trăng mật, hay là buổi tối uống xong rượu, Lam Vãn Thanh cảm thấy vào lúc ban đêm Ôn Tư Sâm hơi nhiệt tình quá.
Bất kể cô xin tha như thế nào anh cũng không buông tha cho cô, ngày hôm sau khi tỉnh lại nghe thấy giọng nói khàn đặc của mình, Lam Vãn Thanh thật sự muốn khóc thành tiếng.
Thế cho nên một lúc lâu sau khi tới sân bay, bất kể là nhân viên sân bay và tiếp viên hàng nói chuyện với cô cô đều chỉ gật đầu hoặc là lắc đầu đáp lại, bởi vì thật sự ngượng ngùng khi mở miệng nói chuyện.
Chỉ có người khởi xướng còn không biết xấu hổ mà vẻ mặt còn vô cùng rạng rỡ đi theo bên cạnh cô.
Trên máy bay Lam Vãn Thanh uống không ít nước, lúc chạng vạng xuống máy bay, giọng nói của cô đã tốt hơn rất nhiều, lúc ở trong phòng chờ của tàu, hai người không hẹn mà cùng cùng nhau đi đến chỗ trong cùng nghỉ ngơi.
Nơi hai người lần đầu gặp nhau, vẫn là sự yên tĩnh quen thuộc của Lam Vãn Thanh.
Ôn Tư Sâm nửa ôm cô ngồi vào vị trí anh ngồi lúc ấy, cũng chính là chiếc ghế sofa mà anh “bá chiếm” chỗ ngồi của cô.
Anh vắt chéo chân dựng lưng vào ghế sofa, hôn lên thái dương cô, liếc mắt nhìn cô lúc ấy “bị bắt” ngồi ở bộ sofa kia, có chút cảm khái.
Lúc ấy khi lần đầu tiên nhìn thấy cô nụ cười nhạt vô tri kia vẫn còn rõ ràng trước mắt, nhưng làm như thế nào cũng không thể ngờ được trong khoảng thời gian nửa năm, người lúc trước mình cảm thấy tuyệt đối sẽ không yêu, hiện giờ đã trở thành người có chết mình cũng sẽ không buông ta.
Lam Vãn Thanh ngồi ở lần trước tới không thể ngồi được, tâm tư cũng thay đổi không ngừng, cô nghiêng mắt nhìn “đầu sỏ gây tội”, cũng có rất nhiều cảm xúc.
Không ngờ được là, lần trước bởi vì anh mà không thể ngồi ở chỗ này, hiện giờ quay lại thì lại là cùng anh ngồi ở chỗ này.
Chuyện trên đời, thật sự không thể không nói sẽ có điều kỳ diệu.
Tâm tư hơi lung lay, Lam Vãn Thanh dùng đầu ngón tay chọc chọc vào bàn tay to lớn đang ôm bên hông mình, trên khuôn mặt nhỏ có thêm một chút đắc ý: “Anh nói xem, cảm thấy có nên cảm ơn em không?!”
Lời này nói không đầu không đuôi, nhưng Ôn Tư Sâm vừa nghe đã lập tức hiểu rõ.
Trên mặt anh hiện ra cười, một tay khác vòng qua đôi chân gập lại của cô, lập tức bế cô lên ngồi trên đùi mình, siết chặt cánh tay hơn, lại cúi người hôn cô rôi mới lên tiếng: “Ừm, cảm ơn.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ của cô càng đắc ý hơn, Ôn Tư Sâm cọ chóp mũi vào gò má cô, nhẹ giọng nói: “Lấy thân báo đáp đã không cần, vậy anh đành phải lấy một phương thức khác để báo đáp em thôi.”
Lam Vãn Thanh nghe vậy, hơi tò mò nhìn anh chớp chớp mắt, “Phương thức gì?”
Ôn Tư Sâm trầm giọng chậm rãi “Ừ” một tiếng, ngậm cười ý tiến đến bên tai cô, giọng nói khàn khàn lại trêu ngươi nhỏ giọng thì thầm, “Chính là làm cho trong cuộc sống sau này của em, bất kể là phương diện kia cũng đều là người hạnh phúc nhất trên thế giới.”
Lam Vãn Thanh nghe thấy, trên mặt lập tức đỏ bừng, lan đến cả lỗ tai dùng mắt thường nhìn cũng có thể thấy được tốc độ đỏ lên, cô che lại lỗ tai bị hơi thở nóng bỏng của anh phả vào làm cho ngứa ngáy, quay đầu nhìn vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa vô tội của người đàn ông, không nhịn được hung hăng cắn vào trên môi anh một phát.
“…… Ôn Tư Sâm, quả nhiên anh là người đáng ghét nhất trên thế giới!”
Đàn ông đã kết hôn đều vô lại như vậy sao!
Ôn Tư Sâm nghe vậy cười khẽ, nhìn cô thong thả liếm liếm môi dưới vừa mới bị cô cắn, đôi môi mỏng ươn ướt khẽ mở, tạo thành đường cong tuyệt đẹp đắc ý nói: “Nhưng anh vẫn là người em thích nhất trên thế giới.”
Lấy ghi chú trong điện thoại của em làm chứng.
Lam Vãn Thanh: “……”
Cô liền nói, lần trước anh thấy ghi chú trong điện thoại của cô sao một chút phản ứng cũng không có.
Trộm nhớ kỹ thật đó.
–
Hai người bước từ trên tàu xuống, Ôn Tư Sâm một tay nắm tây Lam Vãn Thanh, một tay đẩy vali từ bậc thêm bước xuống, Tiểu Hắc nhận lấy vali từ trong tay Ôn Tư Sâm đặt lên trên xe tham quan.
Quản gia Lily của Lam Vãn Thanh mỉm cười đi tới ôm cô một chút, lại bắt tay ra hiệu Ôn Tư Sâm.
Khoảng thời gian nửa năm cũng không tính là lâu lắm, bởi vì quen thuộc với Lam Vãn Thanh, Lily còn lưu lại ấn tượng về chuyện lần trước Ôn Tư Sâm tới tìm cô ấy hỏi thăm về cô, lại biết được lần này hai người tới là để hưởng tuần trăng mật, hơi suy nghĩ cũng biết là trong đó đã xảy ra chuyện gì.
Trên đường dẫn hai người đến biệt thự, Lily thuận miệng nhắc đến chuyện lúc ấy Ôn Tư Sâm tới tìm cô, Lam Vãn thanh mới biết ngày đó sau khi đi rồi anh vẫn còn đi đi tìm mình.
Cũng bởi vậy, hai người tới biệt thự rồi, sau khi tạm biệt Lily mãi cho đến khi hai người thu dọn hành lý ăn xong bữa tối, khóe miệng của Lam Vãn Thanh luôn cong lên chưa từng hạ xuống.
Thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Ôn Tư Sâm một cái, nhìn cũng có một chút ý tứ không rõ.
Chỉ là chút cảm xúc đắc ý kia, làm cho Ôn Tư Sâm vờ như không nhìn thấy cũng không được.
Chuyến đi lần này, hai người định đặt biệt thự trên mặt nước.
Ăn xong bữa tối, nhìn ánh trăng và sao thưa thớt ngoài cửa sổ, Lam Vãn Thanh đề nghị đến bể bơi riêng tư bơi một lát, hơn một tháng này, Lam Vãn Thanh dưới sự dạy dỗ của Ôn Tư Sâm “Ý của Tuý Ông không phải ở rượu” (*), tốt xấu gì cũng học xong bơi lội.
(*) “Ý của Tuý Ông không phải ở rượu” nguyên gốc “醉翁之意不在酒” có nghĩa là: ý không ở trong lời; có dụng ý khác. (Baidu)
Cái gọi là “nghé con mới sinh không sợ cọp”, mỗi lần Lam Vãn Thanh xuống nước đều giống như rải niềm vui, làm cho Ôn Tư sâm cho dù biết cô biết bơi, nhưng lúc nhìn vẫn rầu thúi ruột.
(*) Nghé con không sợ hổ nguyên gốc “初生牛犊不怕虎”: Ám chỉ sự thiếu trải nghiệm nên không lường trước hoặc chủ quan trước những hậu họa. (Wikipedia)
Sau một lúc lâu, anh ôm lấy vòng eo mảnh khảnh chặn người phụ nữ vẫn còn muốn bới vòng thứ năm, hơi bất đắc dĩ thở dài, “Giữ lại một chút thể lực đi.”
Ngày đầu tiên của tuần trăng mật, buổi tối còn có chuyện rất quan trọng phải làm đó có được không, cũng không thể để cho cô lãng phí tất cả thể lực vào đây được.
Lam Vãn Thanh nghe vậy: “……”
Cô cố ý thở phì phò, bám vào cổ anh cả người đu lên trên người anh, ừm, rất nghe lời giữ lại thể lực.
Ôn Tư Sâm đối với sự vô lại cô thì không kìm được bật cười, nhưng vẫn đỡ lấy phần mông tròn trịa của cô, hôn cô, khen một câu, “Ngoan.”
Cô để mặc cho anh ôm từ trong nước đến lên bờ, Ôn Tư Sâm ngồi trên ghế dài, để cô trên đùi ngồi, cầm khăn tắm ở bên cạnh khoác lên trên người cô.
Lam Vãn Thanh nhìn Ôn Tư Sâm cầm khăn lông mềm mại nhẹ nhàng lau khô những giọt nước trên mặt mình, trong lòng lập tức hiện lên tình cảm nồng đậm mà chính cô cũng không thể kiềm chế.
Tay cô cầm khăn tắm buông ra, vắt lên vai anh, dùng dùng sức đẩy anh nằm xuống trên ghế, còn mình thì nằm sấp trên người anh.
Lần này Ôn Tư Sâm thật ra bị cô làm cho bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng ngay khoảnh khắc phản ứng lại, ôm cô tìm một tư thế có thể làm cho cô thoải mái hơn, sau đó một tay ôm ở trên eo cô vững vàng, một tay gối lên sau đầu mình cụp mắt nhìn cô cười.
“Lúc này thật sự nên cầm theo một cái gương lấy ra để em soi mới được.”
Anh nhìn chăm chú vào hai mắt cô trầm giọng nói, âm sắc như cười.
Lam Vãn Thanh khó hiểu, hai tay vòng lại trước ngực anh chống cằm nhìn anh nhướng mày.
Lấy gương làm cái gì?
Ôn Tư Sâm giơ tay xoa vành tai cô, nói giọng khàn khàn: “Như vậy em sẽ biết trong gương cô ấy yêu anh nhiều như thế nào.”
Lam Vãn Thanh: “……”
Cho dù là cô không xem, nhưng cô cũng biết đó có được không?!
Lam Vãn Thanh mím môi nhìn anh híp mắt cười, đầu ngón tay vẽ vòng tròn ở trên ngực anh, Ôn Tư Sâm vừa mới bị hành động nhỏ của cô trêu chọc làm cho cả người khô khan, lại bị câu nói tiếp theo rực tiếp đánh trả về.
“Em vừa mới nhìn thấy kế hoạch tuần trăng mật lần này của anh lên cho chúng ta, “hinh như” anh quên sắp xếp thời gian dạy em lướt sóng.”. Đầu ngón tay cô chọc chọc vào trên ngực anh, vẻ mặt hưng sư vấn tội, “Đã nói muốn dạy “vợ” của anh đâu?”
Cô nhấn mạnh chữ vợ.
Ôn Tư Sâm: “……”
Dọc đường đi cũng không nghe thấy cô nhắc đến chuyện này, an cho rằng cô đã sớm quên mất.
Thấy anh chỉ nhìn chằm chằm cô mà không nói lời nào, Lam Vãn Thanh lại chớp chớp mắt với anh, kéo dài giọng “Ừm” một tiếng, lại cười tủm tỉm nói: “Dù sao chúng ta đến đây cũng ở lại hơn mười ngày, dạy cơ bản vẫn được mà, đúng không?”
Thấy anh nhíu mày, Lam Vãn Thanh lập tức duỗi tay che miệng anh lại, một cái tay khác chọc chọc vào chóp mũi anh lên tiếng dạy dỗ: “Nam tử hán đại trượng phu nói lời nói phải giữ lời, nếu không sẽ bị người khác xem thường.”
Ôn Tư Sâm: “……”
Bởi vì uy hiếp của cô không còn gì để nói nhưng Ôn Tư Sâm cũng chỉ có thể chơi xấu, tay anh đè lên gáy cô dán lên môi cô một nụ hôn nồng nhiệt, hai tay cũng bắt đầu không thành thật.
Lam Vãn Thanh: “……”
Mỗi lần như vậy đều chơi xấu.
Hai tay cô chống lên ngực anh, khó khăn lắm mới quay đầu đi thoát khỏi nụ hôn của anh, hơi thở gấp gáp mở miệng giận dỗi nói: “Anh có thể…” Còn chưa dứt lời lại bị hôn lấy…
Lam Vãn Thanh: “……”
Cô lại dồn hết sức lực thoát ra, tiếp tục: “Mỗi lần như vậy đừng…”
… Lại bị lấp kín…
Thậm chí lần này Ôn Tư Sâm còn dùng một tay ghì chặt cổ một tay đè nặng sau eo cô dùng lực hoán đổi vị trí của hai người…
Lam Vãn Thanh nhìn người đàn ông chơi xấu đè ở trên người mình… Sau hai giây lặng im…
Đột nhiên ôm chặt cổ anh cũng nhiệt tình hôn trả anh.
Cô cắn yết hầu của anh, cảm giác được cánh tay anh ôm mình càng ngày càng chặt ——
Ôn Tư Sâm hơi ngửa đầu cho cô góc độ tốt nhất, ngón tay sau tai cô vô thức cọ nhẹ vào trên một vùng da thịt mẫn cảm kia, Lam Vãn Thanh vì sợ ngứa nên hơi thở cũng không ổn định.
Cảm nhận được cơ thể anh có sự thay đổi, khóe miệng Lam Vãn Thanh nhếch lên, giống như một con mèo con ăn vụng thành công.
Ôn Tư Sâm thu hết sự đắc ý của cô vào trong mắt, bóp nàng eo hừ cười một tiếng: “Rất đắc ý?”
Lam Vãn Thanh cố ý nhướng mày, nhìn hắn “Ừm.”
Ôn Tư Sâm giả vở muốn ôm cô dậy đi vào phòng ngủ, ai ngờ Lam Vãn Thanh đột nhiên buông hai chân ra, thậm chí buông lỏng tay, bám vào tay vịn ở hai bên của ghế dài.
Ôn Tư Sâm thở hổn hển, khó hiểu nhìn cô, bất kể là trong mắt, hay là biểu cảm đều tràn đầy tình dục.
Giọng nói của anh khàn khàn, vuốt ve khuôn mặt đỏ ửng trong bóng đêm của cô, hơi khó nhẫn nhịn gọi tên cô: “Vãn Vãn?”
Lam Vãn Thanh nhịn cũng vất vả, cô âm thầm véo véo đầu ngón tay mới có biện pháp mở miệng uy hiếp, “Hứa với em là anh sẽ dạy em, nếu không…” Cô làm ra dáng vẻ muốn nằm luôn trên ghế dài, “Em sẽ vĩnh viễn không đứng dậy!”
Ôn Tư Sâm: “……”
Tuy rằng bị ham muốn tình dục tra tấn nửa sống nửa chết, nhưng vẫn bị cô uy hiếp “đáng yêu”.
Anh xấu xa đè xuống, dựa vào bên tai cô khẽ cười nói: “Em cảm thấy ở đây thì anh không làm gì được em?”
“……”
Lam Vãn Thanh há miệng thở dốc còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy anh dựa vào cô nhỏ giọng nói: “Anh đau lòng ở đây em không thoải mái, ngày mai sẽ khó chịu,” Anh cắn vào vành tai cô một phát, “Có hiểu không?”
Lam Vãn Thanh: “……”
Anh được anh được anh được lắm!
Ôn Tư Sâm lại véo nhẹ vào eo cô một cái, ngay khoảnh khắc cô sợ ngứa buông tay ra thì anh lập tức bế cô lên đi vào trong phòng.
Dù sao Lam Vãn Thanh cũng không thật sự nghĩ tới mình có thể “uy hiếp” làm anh nghe lời……
Cô quơ quơ đôi chân dài rũ xuống bên người anh, khi anh ôm cô bước vào trong phòng ngủ, bỗng dưng thay đổi sách lược ngậm lấy môi anh nhẹ nhàng mổ lên, giọng điệu mềm mại làm nũng: “Dạy em một lần thôi mà.”
Nghĩ lần đó xem anh rong ruổi trên những con sóng ở biển rộng, dáng vẻ phóng khoáng không kiềm chế được, cô cũng muốn cảm nhận một chút.
“Hửm hửm?? Được không??”
Ôn Tư Dâm nào chịu được cô làm nũng như thế, không khỏi có cảm giác tức muốn hộc máu đặt cô nằm trên giường, dùng sức đè lên, gặm lấy cổ cô vừa hơi bực mình lại bất đắc dĩ lẩm bẩm nói: “Tiểu yêu tinh này.”
Lam Vãn Thanh nghe vậy híp mắt cười, biết đây là lời thỏa hiệp ngầm của anh, vừa định mở miệng khen anh, môi lại lập tức bị anh bịt kín: “Cái gì cũng không muốn nghe.”
Lam Vãn Thanh: “……”
Nhìn cái tính tình thối tha này của anh đi.:)
–
Đàn ông tức giận, hoặc là phải nói đàn ông giận dỗi, đáng sợ nhất!
Đây là thứ duy nhất Lam Vãn Thanh nhớ được trong đầu sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau……
Đừng nói đi học lướt sóng…… Ngay cả xuống giường cô cũng thấy khó khăn đến mức không chịu được……
Bị anh ôm đến phòng tắm rửa mặt chải đầu xong, cô ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt cầm cái thìa đút cô ăn bữa sáng, khàn giọng nói trừng mắt lên án anh: “Ôn Tư Dâm anh phiền chết đi được! Sau này em không có một chút tin tưởng nào ở chỗ anh nữa!”
“Ừm,” Người đàn ông được thỏa mãn thu hết tính khí của cô, đưa thìa đến bên môi cô, ý bảo cô há miệng, “A…”
Lam Vãn Thanh: “……”
Tuy rằng rất muốn mạnh mẽ cướp lấy chén từ trong tay tự mình ăn, hoặc là dứt khoát quay đầu kiên quyết cự tuyệt ăn cơm……
Nhưng mà không có cách nào, thể lực tiêu hao quá lớn, cả người cô lại không dùng được sức lực, đành phải để anh đút từng ngụm nuốt vào……
“Em hận anh ——” Cô vừa ăn vừa lải nhải.
Ôn Tư Sâm tốt tính nghe theo.
Ăn xong, Ôn Tư Sâm cầm chén đĩa đặt ở đại sảnh bên ngoài thuận tiện cho người tới thu dọn, tiếp theo trở lại phòng ngủ lên giường nửa dựa vào đầu giường kéo cô vào trong lòng ôm, hai tay xoa bóp sau gáy và lưng cô.
Lam Vãn Thanh nằm ở trong lòng anh không nói gì, chỉ chọc chọc ngón tay ở trên người anh cho hả giận chọc chỗ này một chút chọc chỗ kia một chút.
Ôn Tư Sâm không để ý tới cô “gãi ngứa”, hôn lên thái dương của cô dịu dàng dỗ dành, “Buổi chiều đi xem cá heo trên biển, ngày mai đi dạy em lướt sóng có được không?”
Lam Vãn Thanh nghe vậy ngước mắt liếc anh, lúc này mới thu hồi bàn tay “ngược đãi”, cọ cọ vào ngực anh, nhắm hai mắt hài lòng trả lời, “Ừm.”
Ôn Tư Sâm nghe thấy thì cong môi cười, chỉ là nụ cười kia thoạt nhìn mang theo ý nghĩa thâm sâu khác, nhưng Lam Vãn Thanh không ngẩng đầu nên đương nhiên là không có chú ý đến.
Hơn năm giờ là thời gian tốt nhất để ngắm cá heo, từ chỗ bọn họ ở đến nơi xem cá heo phải mất khoảng một tiếng đồng hồ, bởi vậy ba rưỡi là hai người đã đi ra khỏi biệt thự.
Khi ra ngoài, Lam Vãn Thanh tùy ý lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc váy chiffon để thay, vốn dĩ cô không để ý, kết quả khi Ôn Tư Sâm cầm che nắng mũ đến đây cho cô đội lên, cô lại chú ý tới anh nhìn chằm chằm vào chiếc váy mình mặc.
Lam Vãn Thanh cúi đầu nhìn chiếc váy trên người mình, không phát hiện ra có gì không ổn, sau đó lại ngẩng đầu nhìn anh một cách nghi hoặc mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
Vẻ mặt kia làm người khác vừa nhìn thấy đã khiến cả người nổi da gà là tình huống như thế nào?
Nào biết Ôn Tư Sâm duỗi tay ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô, ý cười rõ ràng nói: “Không có gì, chỉ là đột nhiên tin tưởng cái từ định mệnh này thật sự tồn tại trên đời.”
Hôm nay anh định đền bù lại lời cầu hôn trước kia anh đã hứa với cô ở trên thuyền, mà hôm nay cô vô tình mặc chiếc váy kia, ại là chiếc váy mà cô mặc trên thuyền Doni khi hai người lần đầu gặp nhau.
Nếu không phải định mệnh thì còn có thể là cái gì?
Lam Vãn Thanh không rõ nguyên do: “……?”
Đột nhiên cảm thán định mệnh?
–
Khi Ôn Tư Sâm ôm lấy Lam Vãn Thanh đi nhanh đến bến tàu, đột nhiên lấy một dải lụa màu xanh nhạt từ trong túi ra.
Không hề báo trước phủ lên đôi mắt Lam Vãn Thanh.
Lam Vãn Thanh cao giọng gọi tên anh, theo bản năng phải giơ tay lấy dải lụa xuống, tay lại bị Ôn Tư Sâm bao bọc ở trong lòng bàn tay không thể động đậy.
Ôn Tư Sâm cúi đầu xuyên thấu qua dải lụa hôn lên mắt cô trấn an, dịu dàng an ủi nói: “Đừng sợ, tin tưởng anh.”
Tuy rằng hai mắt bị vô cớ che đi, nhưng vì có anh ở bên cạnh, cô gần như không còn cảm thấy sợ hãi.
Hơn nữa bản thân cô cũng tin tưởng anh.
Cô dựa theo giọng nói của anh ngửa đầu “nhìn” cô, như là ý thức được cái gì đó, khóe môi hơi cong lên, “Đây là cho em một bất ngờ phải không?”
“Ừm,” Ôn Tư Sâm ngậm cười ý lên tiếng, tiếp theo bế cô lên đi về phía anh đã thuê riêng kia.
Lam Vãn Thanh bị che hai mắt, tuy rằng không nhìn thấy gì, nhưng cô lại cảm thấy thính lực và khứu giác của mình ngược lại bởi vì điều này mà càng nhạy bén hơn. Cô vòng hai tay qua cổ anh, chóp mũi dựa vào sườn mặt anh, nghe tiếng bước chân của anh, cảm giác anh bước lên bậc thang, sau khi bước vài bước lớn, lên thuyền.
Khi anh vừa mới bước lên sàn gỗ còn chưa lên thuyền thì cô đã nghe thấy một mùi hương quen thuộc, lúc này đã lên trên thuyền rồi, mùi hương kia càng đậm hơn.
Hơn nữa nồng.
Là hương hoa cam.
Nếu cô đoán không sai, toàn bộ con tàu này có lẽ đã được bao phủ bởi những cánh hoa cam mà cô yêu thích nhất.
Ôn Tư Sâm lại bước vài bước, mới nhẹ nhàng thả cô xuống.
Sau khi đặt cô xuống, anh lại không vội vã giúp cô cởi dải lụa ra, lòng bàn tay vuốt ve gò má của cô nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Nụ hôn này mang theo sự lưu luyến vô hạn và không muốn xa rời. Dải lụa ở phía sau cô bị gió thổi bay lên, quấn quanh.
Trời xanh, mây trắng, biển rộng.
Hương hoa yêu nhất và tình yêu của anh.
Sau một lúc lâu, Ôn Tư Sâm buông cô ra, chóp mũi khẽ dán lên cô, chậm rãi nói:
“Mười hai bông hồng xanh em có biết là cái gì không?”
Lam Vãn Thanh nghe vậy siết chặt cánh tay bên hông anh, khóe môi khẽ nhếch lên không lên tiếng.
Ôn Tư Sâm đưa tay ra phía sau cô, nhẹ nhàng cởi dải lụa xuống, khi đợi cô từ từ mở to mắt nhìn anh, cúi đầu cọ cọ vào chóp mũi cô mổ nhẹ vào môi cô một cái dịu giọng nói: “Tình yêu anh dành cho em càng ngày càng tăng lên.”
Lam Vãn Thanh bị sự thâm tình trong ánh mắt của anh làm cho hô hấp hơi khó khăn.
Cô khẽ thở ra một hơi, tầm mắt chuyển tới bên cạnh, nhìn nhìn cả chiếc thuyền ngắm cảnh bị hoa cam trắng bao phủ, trời xanh nước biếc đẹp đến loá cả mắt.
Chính giữa biển hoa, là một cái bàn ăn chân cao hình chữ nhật, trên là khăn trải bàn màu vàng nhạt nhẹ nhàng đung đưa trong gió biển trung.
Ở giữa bàn chân cao đặt một bó hoa có mười hai bông hồng xanh điểm xuyết đầy sao.
Bên cạnh bó hoa là một cái đài cao nhỏ màu vàng, quanh thân điểm mấy đóa hoa cam, phía trên đặt một hộp trang sức cổ điển.
Trong hộp trang sức đặt một đôi nhẫn kim cương màu xanh thẳm.
Kim cương không lớn, ngày thường đeo cũng vừa vặn.
Lam Vãn Thanh nhận lấy bó hoa trong tay Ôn Tư Sâm, nuốt nước miếng ngước mắt nhìn anh.
Thấy anh cười vẻ mặt dịu dàng.
Anh lấy một chiếc nhẫn nữ từ trong hộp trang sức ra, đeo vào trên ngón áp út mảnh mai của cô.
Lại giơ tay ý bảo cô đeo vào cho anh.
Tiếp theo Ôn Tư Sâm nắm lấy tay đeo nhẫn của Lam Vãn Thanh, ngón bàn tay nhẹ nhàng cọ qua cọ lại phía trên.
Một lúc lâu sau, đầu ngón tay anh nhẹ nhéo cằm cô làm cho cô ngẩng đầu lên nhìn anh, anh hơi khom người trong mắt rất nghiêm túc, nhẹ giọng lên tiếng hỏi:
“Vãn Vãn, em biết câu “You jump, I jump” dịch ra hay nhất có là nghĩa là gì không?”
Lam Vãn Thanh nghe vậy, lông mi run rẩy, môi mím lại không thể phát ra âm thanh nào, đã thấy anh dán môi lên dịu dàng nói:
“Sống chết có nhau.”
Lời cuối:
Khi anh phát hiện mình yêu em, anh đã có cách nào kiềm chế được nữa, từ nay về sau, anh và em, sống chết có nhau, không bao giờ chia xa.
– Ôn Tư Sâm –
Tác giả có lời muốn nói:
Từ nay về sau, em và anh, sống chết có nhau, không bao giờ chia xa. —— Tiền Chung Thư
– Hoàn toàn văn –