Lạc Khinh Vân và Đàm Mặc, ai tìm được và bắn trúng "hạt giống" trong bầy sâu này trước, người đó thắng.

Nhưng trong mắt những người vây xem, điều này gần như là không thể, chỉ sợ bọn họ còn chưa thấy được "hạt giống" ở nơi nào thì đã bị bầy sâu đục rỗng.

Riêng bí thư Trương thì vẫn hờ hững chọc chọc các phóng viên của bộ phận tin tức ở hàng trước.

"Mở to hai mắt, điều chỉnh máy quay, thắng bại có thể chỉ nằm trong một cái chớp mắt mà thôi."

Các phóng viên lập tức tiến vào trạng thái sẵn sàng đón địch.

Khi bầy sâu tiến vào khoảng cách cách bọn họ mười mét, động tác của hai người như được phục chế qua gương, tay trái rút ra súng bắn tỉa định hướng cự ly gần chuyên dùng để đối phó với bầy sâu, tay phải cầm chính là súng lục xạ kích chuẩn xác.

Hai người gần như đồng thời bóp cò súng bắn tỉa định hướng, hơn trăm phát đạn lực từ nổ tung như pháo hoa, xông về phía đàn sâu, tự động khóa chặt mục tiêu đang di động, đạn lực từ nổ mạnh, hình thành những quầng sáng liên tiếp.

Trong sự hỗn loạn như vậy, một đám sâu khác bay đến như tre già măng mọc, lần thứ hai hai người bóp cò súng bắn tỉa định hướng, vừa tiêu diệt đám sâu tới gần, vừa tìm kiếm "hạt giống".

Theo ba lần bóp cò, thần kinh Đàm Mặc tụ lại, tư duy càng ngày càng tập trung, trong đàn sâu đông đảo, có ánh sáng hơi lóe lên, ngay khi nó sắp bị đàn sâu che giấu, Đàm Mặc và Lạc Khinh Vân đồng thời bóp cò súng lục.

Viên đạn của Lạc Khinh Vân lao thẳng về phía "hạt giống", viên đạn của Đàm Mặc lại bay theo một góc độ vi diệu, lao vun vút theo hình xoắn ốc, gần như đụng vào viên đạn của Lạc Khinh Vân, hai viên đạn xoay tròn như muốn cọ ra tia lửa, lợi dụng không khí mà chen lấn lẫn nhau trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Khoảnh khắc thoáng qua ấy, Lạc Khinh Vân nhìn thấy ánh sáng lành lạnh của viên đạn không ngừng xoay tròn lặp đi lặp lại kia, luồng không khí lượn vòng, tựa như kéo theo một vũ trụ nhỏ bé, sụp đổ xuyên thấu lỗ đen, trào ra từ một lối ra khác, lao tới một không gian không xác định nhưng lại rộng lớn hơn.

[Người bắn trúng "hạt giống": Đàm Mặc]

Khi hệ thống ba chiều phát ra thông báo nhắc nhở, hầu hết mọi người còn chưa phục hồi tinh thần lại.

Bí thư Trương nở nụ cười.

Vương Tiểu Nhị nhìn Đàm Mặc với vẻ mặt sùng bái: "Đỉnh quá!"

Đàm Mặc cất súng lục vào bao súng, nhìn về phía Lạc Khinh Vân, hất cằm: "Đội trưởng Lạc, nhớ giữ lời hứa nha."

Lạc Khinh Vân rũ mắt cười cười: "Lợi dụng luồng không khí để tác động đến viên đạn của tôi... Đồng thời cũng dự đoán được sự tác động đối với viên đạn của mình từ sớm... Đội phó Đàm, cậu đúng là không giống người thường."

"Tôi xin nhận lời khen của anh. Có thể thấy được đây là khen thật lòng." Đàm Mặc nở nụ cười.


Chiến thắng này đối với hắn mà nói, là chuyện đương nhiên và đã dự liệu được từ trước.

Các sinh vật Kepler có lãnh địa riêng của chúng, mà giữa nòng súng và mục tiêu là lãnh địa của Đàm Mặc.

Một khi bóp cò, nó đại diện cho một kết cục nào đó.

Và mỗi kết cục, chính là thế giới do thời gian kéo dài về bốn phương tám hướng mà ra.

Lạc Khinh Vân đi tới bên cạnh Đàm Mặc, hơi cúi người, ghé sát vào bên tai Đàm Mặc: "Năng lực đôi tay của tôi là......"

Vì để nghe rõ thanh âm của y, Đàm Mặc dựa lại gần môi Lạc Khinh Vân theo bản năng.

Bốn chữ kia khiến cho Đàm Mặc mở to hai mắt, âm thanh trái tim đập chợt trở nên thong thả mà rõ ràng, hơi thở giữa răng môi Lạc Khinh Vân phảng phất quấn quanh thần kinh thính giác của Đàm Mặc, muốn kéo tư duy của hắn từ trong đại não ra, vững vàng khống chế chúng.

Người đàn ông với nụ cười khinh thường chúng sinh trong mộng kia...... Dường như thật sự đến bên cạnh mình.

Lạc Khinh Vân cúi thấp mặt, nhìn chóp tai Đàm Mặc, vành tai của hắn có đường cong tinh xảo lại đơn thuần, màu hồng phấn lan tràn lên từng chút từng chút một, Lạc Khinh Vân rất hài lòng cong môi cười, sau đó xoay người rời đi.

Đợi đến khi Đàm Mặc phục hồi tinh thần lại, bốn phía đã có một đám người vây quanh.

"Tại sao đội trưởng Lạc mang găng tay? Đôi tay kia rốt cuộc có năng lực gì?"

Đàm Mặc nghĩ thầm, người anh em, nếu cậu muốn biết thì để cho y sờ cậu một cái á! Tôi khó mà mở miệng!

"Đừng giấu nữa! Nghe đồn đôi tay kia đủ để hủy diệt một khu sinh thái sơ cấp!"

Đàm Mặc cũng đành chịu, người anh em, đó không phải khu sinh thái sơ cấp, đó là khu sinh thái cấp 4...

"Nghe nói bị ngón tay của anh ta chạm một cái, sẽ tan thành tro bụi, có thật không?"

Đàm Mặc rít gào —— linh hồn của tôi đã tan thành tro bụi!

Bí thư Trương cùng Lạc Khinh Vân rời khỏi sân huấn luyện xạ kích, cô(1) có chút tò mò nói: "Cậu cứ thế mà nói bí mật đôi tay này cho đội phó Đàm?"


(1): Chỗ này chị Bí dùng 她 cho nữ, xuống dưới chị dùng 他 cho nam TT_TT... Dưới nữa thì kêu là Trương tỷ, ôi... Nên bí thư Trương chắc là nữ.

"Đã đánh cược thì phải chịu thua. Có điều bí thư Trương... Đàm Mặc là Hải Vương của bộ đội hiện trường thành phố Ngân Loan... Đây là meme gì?" Lạc Khinh Vân hỏi.

Bí thư Trương không ngờ Lạc Khinh Vân lại cảm thấy hứng thú với loại bát quái để điều tiết bầu không khí bên trong Tháp Xám này, thật ra cô cũng muốn hỏi năng lực của Lạc Khinh Vân rốt cuộc là cái gì, nhưng Lạc Khinh Vân hoàn toàn không có ý nói cho những người khác biết.

"Ừm... Nói như thế nào nhỉ... Tuy đội phó Đàm ngày thường hay giả bệnh, lười nhác, hay nói lời vô nghĩa, nhưng cậu ấy là một người vô cùng đáng tin cậy, rất trượng nghĩa với bạn bè. Cậu ấy không những không đứng về phía đối lập với người dung hợp, trái lại mấy vị đội trưởng ở Ngân Loan đều bằng lòng giúp đỡ cậu ấy mà chẳng tiếc mạng sống của mình." Bí thư Trương dừng một chút, "Cậu biết hạt giống Kepler sinh sôi nảy nở như thế nào đúng không?"

"Biết, hạt giống cũng sẽ thai nghén ra "ấu chủng", để kéo dài sinh mệnh khu sinh thái của mình. Khi "hạt giống" tồn tại, tuy rằng "ấu chủng" có sức mạnh rất to lớn nhưng toàn bộ khu sinh thái vẫn sẽ nghe theo lệnh của "hạt giống", "ấu chủng" không nghe lời sẽ bị "hạt giống" hủy diệt. Tuy nhiên, khi "hạt giống" chết đi, "ấu chủng" sẽ thay thế hạt giống, tựa như kế thừa vương vị, khống chế toàn bộ khu sinh thái. Đây cũng là nguồn gốc của "người dung hợp". Những người dung hợp bọn tôi đều từng là "ấu chủng", chẳng qua là đã lật đổ hạt giống, tự mình làm chủ mà thôi." Lạc Khinh Vân cười tự giễu, "Đây cũng coi như là khôn sống mống chết, vật cạnh thiên trạch(2)?"

(2): "vật cạnh thiên trạch" nghĩa là chọn lọc tự nhiên.

"Lý Triết Phong, còn có Chu Tự Bạch đều từng là đồng đội của Đàm Mặc, trong lúc làm nhiệm vụ bị "hạt giống" lựa chọn để trở thành "ấu chủng", vì sống sót, cũng vì cứu đồng đội, Đàm Mặc giế t chết "hạt giống, để Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch trở thành "người dung hợp" có được ý chí của nhân loại."

"Vì vậy mà Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch đều dùng thân báo đáp đội phó Đàm?" Lạc Khinh Vân cười, hỏi lại.

"Cái này... Bọn họ chỉ là nghiêm khắc quản lý sức khoẻ của đội phó Đàm, bảo đảm hắn có sức khoẻ và trạng thái tinh thần tốt nhất để tham dự nhiệm vụ. Đàm Mặc sẽ không lựa chọn bất luận là ai trong số bọn họ, vì nếu chọn Lý Triết Phong, Chu Tự Bạch sẽ tác quái. Chọn Chu Tự Bạch, Lý Triết Phong có thể đánh gãy chân Đàm Mặc. Và người phụ trách của chúng tôi, ngài Cảnh, đoán chừng sẽ đột ngột nhồi máu cơ tim mà chết – Đội trưởng Lạc, cậu sẽ không gia nhập với bọn họ đúng không?"

Lạc Khinh Vân nheo mắt lại, bắt được tin tức trong lời nói của bí thư Trương: "Thân thể đội phó Đàm không khỏe mạnh?"

"Cậu ấy ăn nhiều đường, còn có vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, không thể không có vết thương cũ. Nếu có nhiệm vụ còn đỡ, chứ bình thường ngoài huấn luyện cơ bản, cậu ấy có thể nằm tuyệt đối sẽ không ngồi, lượng hoạt động lớn nhất có lẽ là hô hấp. Cậu hiểu đấy, đường huyết của một người càng cao, lúc làm nhiệm vụ bên ngoài càng dễ dàng bị sinh vật Kepler định nghĩa là "dinh dưỡng"."

"Ra là vậy." Lạc Khinh Vân gật gật đầu.

Lúc này, máy liên lạc của bí thư Trương vang lên, cô nhìn thoáng qua Lạc Khinh Vân, trên đó hiển thị tên "Lý Triết Phong".

"Đội trưởng Lý, không phải cậu đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài sao? Sao lại gọi điện thoại vệ tinh đến đây?"

"Đàm Mặc không nhận điện thoại của tôi." Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lý Triết Phong truyền đến.

Bí thư Trương lộ ra biểu tình hiểu rõ: "À, vừa rồi cậu ấy đang huấn luyện xạ kích."

"Gần đây cậu ấy có khỏe không? Có phải lại thức đêm chơi game không?" Lý Triết Phong hỏi.


"Cũng được, còn khoẻ chán." Bí thư Trương nói.

"Tuần trước Tháp Xám gửi tin đến, trong thư của phó đội trưởng có cái báo cáo tổng kết kinh nghiệm về đối phó sinh vật thuộc chi sâu Minos, cậu ấy giao chưa?"

Bí thư Trương cười cười: "Chẳng khác gì học sinh tiểu học làm bài tập hè, mãi đến ngày cuối cùng cậu ấy mới bắt đầu kêu cha gọi mẹ bổ túc bài tập."

"Tôi viết xong rồi, đã gửi vào hòm thư của cậu ấy. Để cậu ấy tự nộp." Lý Triết Phong trả lời.

Bí thư Trương gật gù: "Thế không bằng cậu nộp thay cậu ấy luôn."

"Nếu vậy, ngay cả hộp thư cậu ấy cũng lười mở ra."

"Vẫn là cậu hiểu rõ cậu ấy."

"Tôi đã nghe chuyện của đội trưởng Cao, mong Tháp Xám tạm thời không cần phân công nhiệm vụ cho đội hai." Lý Triết Phong lại nói.

"Hiểu rồi. Trước khi cậu trở về, đội hai sẽ không nhận nhiệm vụ."

"Được, cảm ơn. Nói với Đàm Mặc, nếu vẫn không nhận điện thoại của tôi, chờ tôi về tôi sẽ xử lý cậu ta."

Lý Triết Phong lưu loát cúp điện thoại. Hai chữ "xử lý" có cảm giác rất mạnh mẽ.

Bí thư Trương nhìn về phía Lạc Khinh Vân, giải thích: "Đội trưởng Lý rất nghiêm khắc."

"Rất nghiêm khắc? Ý cô là tra hỏi hay là viết hộ báo cáo?" Lạc Khinh Vân buồn cười hỏi lại.

"Chuyện báo cáo thì vĩnh viễn không cần trông cậy vào đội phó Đàm."

Lúc này, máy liên lạc của bí thư Trương lại rung lên, tên biểu hiện là "Chu Tự Bạch", bí thư Trương bày ra biểu tình "Có để yên hay không".

"Uy, đội trưởng Chu, không phải cậu đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài sao? Sao lại gọi điện thoại vệ tinh đến đây?"

"Chị Trương, anh Mặc lại không nhận điện thoại của em." Giọng nói bên kia có chút tủi thân, nghe chẳng giống một đội trưởng làm việc quả quyết chút nào.

Hơn nữa hai chữ "anh Mặc" còn vương vấn theo chút cảm giác thân mật mềm mại.

Bí thư Trương dùng giọng đau lòng nói: "Lúc nãy đội phó Đàm bận huấn luyện xạ kích, tôi tận mắt nhìn thấy."

"Được rồi... Em đã nghe chuyện về đội trưởng Cao, có phải gần đây tâm trạng anh ấy rất sa sút không?"


"Đương nhiên là sa sút rồi. Vì vậy nếu cậu ấy không nhận điện thoại của em thì cũng có thể hiểu được mà."

"Thật không? Em thấy thời gian game ID của anh ấy online lại rất dài, một ngày 24 giờ anh ấy hận không thể online đến 72 tiếng?"

Bí thư Trương trả lời: "Đó là do cậu ấy khó chịu vì chuyện của đội trưởng Cao, chỉ có thể tìm sự an ủi trong thế giới game thôi."

Lạc Khinh Vân nghiêng mặt, tán thưởng bản lĩnh nói dối của bí thư Trương. Bảo sao bí thư Trương còn trẻ như vậy đã lăn đến phong sinh thủy khởi lộn ở Tháp Xám, trở thành bí thư thủ tịch.

Bên kia bỗng nhiên "hừ" một tiếng, thanh âm chợt trầm xuống: "Chị Trương giúp em nói với anh ấy một tiếng, nếu còn giả vờ không thấy điện thoại của em, em tặng anh ấy một cái kén."

Nói xong, cuộc gọi kết thúc.

"Tặng cậu ấy một cái kén?" Lạc Khinh Vân cảm thấy món quà này rất thú vị.

"Năng lực của đội trưởng Chu là thuộc chi Minos, được xưng là "trùng sư thủ tịch" của Tháp Xám, mặc dù hồi trước ngay cả đập gián cậu ấy cũng phải nhờ Đàm Mặc..."

Nói cách khác, cái gọi là "tặng anh một cái kén" của Chu Tự Bạch chính là cảnh cáo Đàm Mặc nhớ mà thức thời một chút, không nên mua dây buộc mình.

Bí thư Trương thở dài, "Tôi nên xin phí tăng ca của đội phó Đàm, làm nhân viên liên lạc như này..."

_____________

Tác giả có lời muốn nói:

Lạc Khinh Vân: Đội trưởng Lý và đội trưởng Chu, cậu chọn ai?

Đàm Mặc: Nước trong một chén rất khó thẳng băng(3), tôi chọn quăng chén xuống đất, ai cũng đừng hòng uống nước!

(3): Thành ngữ gốc là 一碗水端平, có nghĩa là làm việc công bằng. Đàm Mặc nói "一碗水太难端平了", ý bảo khó mà công bằng được nên quăng chén luôn khỏi chọn.

Lạc Khinh Vân: Đáp án sai.

Mọi người: Đáp án chính xác là chọn Đội trưởng Lạc!

Đàm Mặc: Vậy cũng tính là lựa chọn sao!

_____________

Lời của Editor: Dịch xong chương này mình cũng muốn tan thành tro bụi vì 他 & 她 lẫn lộn của chị Bí....

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện