Ngô Vũ Thanh nghĩ thầm: Người anh em, người cậu quan tâm là Cảnh Kính Nhu thật sao? Rõ ràng người mà cậu không muốn gặp chính là Lạc Khinh Vân được chưa? Ở trước mặt tôi mà còn dùng mấy lời nói dối chẳng khác gì học sinh tiểu học này sao?

"Vậy được rồi, bây giờ tôi qua đó. Cậu lấy cho tôi nhiều điểm tâm ngọt một chút."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Ngô Vũ Thanh nhìn về phía Lạc Khinh Vân, muốn mượn cơ hội tránh xa bàn tay kia của Lạc Khinh Vân.

"Đội trưởng Lạc, tôi đi lấy điểm tâm ngọt cho đội phó Đàm."

"Không vội." Lạc Khinh Vân lại hỏi, "Cậu làm người cảnh giới của đội phó Đàm đã lâu, hẳn là rất hiểu cậu ấy?"

"Cũng tàm tạm. Cậu ấy là người rất thẳng thắn, không có bí mật gì."

Thẳng thắn đến nỗi bộ dáng thiếu tiền cơm không phát bao lì xì cũng đương nhiên như vậy.

"Tôi cảm giác hình như đội phó Đàm có chút ý kiến với tôi, cậu biết nguyên nhân là gì không?"

Ngô Vũ Thanh lý giải được suy nghĩ của Lạc Khinh Vân. Bất kỳ ai được điều động, bổ nhiệm đến một nơi làm việc mới, khi cảm giác được có người không thích mình lắm, đều sẽ muốn biết nguyên nhân. Tuy nhiên, Đàm Mặc là anh em của Ngô Vũ Thanh, Ngô Vũ Thanh quyết định bảo vệ Đàm Mặc.

"Cái này tôi cũng không biết...... Chưa từng nghe Đàm Mặc nói qua."

"Cậu ấy sẽ nói với ai? Đội trưởng Cao à?" Lạc Khinh Vân làm như vô tình hỏi.

"Đối với cậu ấy mà nói, Đội trưởng Cao chính là cha. Đứa bé trai nào lại kể với cha nó rằng nó ghét ai ở trường chứ." Ngô Vũ Thanh xấu hổ cười, nghĩ thầm Thường Hằng đi kiếm ăn, còn có Giang Xuân Lôi sao còn chưa về? Bị cái nĩa xiên chết rồi sao?

Lạc Khinh Vân nói: "Không nói với cha, vậy là sẽ mách lẻo với mẹ? Thế mẹ của cậu ấy là ai?"

Ngô Vũ Thanh vốn muốn nói ở đâu ra mẹ, nhưng một khắc đối diện với tầm mắt Lạc Khinh Vân kia, áp lực vô biên cuồn cuộn mà đến, thanh âm ăn uống linh đình chung quanh tựa như bị lực lượng vô hình che đậy, năm giác quan bị tước đoạt, ngoại trừ Lạc Khinh Vân trước mắt.

Đây chính là khí tràng của người dung hợp cấp cao, cùng là người dung hợp, Ngô Vũ Thanh cảm giác hô hấp không thoải mái.

"Vậy phải hỏi Lý Triết Phong, đội trưởng Lý. Nhưng đội trưởng Lý không có ở đây...... Ra ngoài làm việc......" Cổ họng Ngô Vũ Thanh giật giật.

Lạc Khinh Vân không nói gì, tay kia chống cằm, nhìn cậu ta, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên má, như đang chờ đợi cái gì.

"Muốn... Muốn liên lạc với đội trưởng Lý... Phải gọi điện thoại vệ tinh..."


Ai mà chẳng biết lúc đội trưởng Lý chấp hành nhiệm vụ lục thân không nhận, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến Đàm Mặc, cậu ta nhất định trả lời ngay.

Lạc Khinh Vân rất thản nhiên hỏi ngược lại một câu: "Vậy sao?"

Ngô Vũ Thanh chỉ có thể căng da đầu mở máy truyền tin, chuyển đến giao diện nhắn tin với Lý Triết Phong: [Đội trưởng Lý, Lạc Khinh Vân được điều động từ thành phố Bắc Thần tới Ngân Loan, Đàm Mặc có khúc mắc gì với anh ta không? Cần tôi hoà giải không?]

Gửi xong tin nhắn này, Ngô Vũ Thanh có chút khẩn trương.

Cậu ta hy vọng Lý Triết Phong không trả lời, cũng hy vọng Đàm Mặc và Lạc Khinh Vân không có bất kỳ xích mích gì. Tuy rằng cái sau khả năng không lớn.

Lý Triết Phong trả lời nhanh gọn: [Từ fan thành người qua đường, không cần để ý.]

Ngô Vũ Thanh vội vàng điều chỉnh màn hình cho Lạc Khinh Vân xem, nghĩ thầm thì ra Đàm Mặc còn từng hâm mộ đội trưởng Lạc! Chứng tỏ có tình xưa!

Nhưng mi tâm Lạc Khinh Vân lại hơi nhíu một chút, "Vậy hiện tại coi như là...... Thoát fan quay lại giẫm?"

Thoạt nhìn Đàm Mặc nhỏ hơn y vài tuổi, phỏng chừng lúc y dương danh ở Tháp Xám, Đàm Mặc vẫn là thực tập sinh dự bị. Rất nhiều thực tập sinh sùng bái Lạc Khinh Vân, điều này rất bình thường.

Thứ chân chính khiến người ta nghĩ không ra chính là, mình rốt cuộc đã làm cái gì khiến Đàm Mặc thoát fan?

Ngô Vũ Thanh không dám nói lung tung.

Lạc Khinh Vân còn nói: "Cậu ngồi chờ cậu ấy đi, tôi đi lấy điểm tâm cho cậu ấy."

Ngô Vũ Thanh thở ra một hơi, trên lưng đều là một tầng mồ hôi lạnh, ai mà nghĩ tới rằng cậu ta chỉ đến ăn tiệc buffet mà thôi, mém chút nữa liên luỵ đến tính mạng đâu?

Vì thế, khi Đàm Mặc tới nhà hàng buffet, vừa mới ngồi xuống đã nhìn thấy Lạc Khinh Vân bưng điểm tâm đi tới trước mặt, mặt đen như cái đít nồi.

Ngô Vũ Thanh lập tức bỏ chạy, Đàm Mặc hướng về phía cậu ta làm thủ thế cắt cổ — bố mày tin lầm mày, một nắng hai sương chạy tới, mày bẫy bố mày!

Lạc Khinh Vân đặt đ ĩa điểm tâm ngọt đầy ụ trước mặt Đàm Mặc, vô cùng ôn hòa nói: "Đội phó Đàm, buổi tối tốt lành. Sau này chúng ta có rất nhiều cơ hội hợp tác, vừa lúc tìm hiểu lẫn nhau một chút."

Đàm Mặc không từ chối, dùng nĩa đâm một miếng bánh ngọt nhét vào miệng.


"Tôi rất chuyên nghiệp, về việc phối hợp trong nhiệm vụ, đội trưởng Lạc không cần lo lắng. Về phần riêng tư, chúng ta không cần quá thân thiết. Dù sao lỡ như ngày nào đó tôi phải thực hiện chức trách của Inspector, quá thân với anh sẽ không tốt."

Ý của Đàm Mặc là chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách đi, đỡ mắc công ngày nào đó tôi còn phải ngượng ngùng g iết chết anh!

"Không phải là bởi vì cậu hiểu rõ đội trưởng Cao nên mới dự đoán chính xác hướng đi của anh ấy, cứu anh ấy một mạng sao?" Lạc Khinh Vân đẩy một chén trà nóng tới trước mặt Đàm Mặc, "Cậu nói muốn giữ khoảng cách với tôi, xem ra là thật sự muốn lấy mạng tôi."

Đàm Mặc cười cười, "Trước mắt trong hệ thống Tháp Xám không có bất kỳ một Inspector nào có thể lấy mạng của anh, trừ phi..."

Đàm Mặc dừng lại một chút, một tay chống nĩa tới gần Lạc Khinh Vân, đây là một tư thế mang tính khiêu khích, khóe mắt hơi giương lên của hắn phác họa ra hình dáng cực kỳ linh động, vết sẹo nhỏ màu đỏ ở đuôi mắt sống động như muốn khắc nơi đáy mắt người đối diện.

"Trừ phi cái gì?" Thanh sắc Lạc Khinh Vân như thường, hỏi.

Y ngửi thấy mùi sương sớm buổi đêm rất nhạt trên người Đàm Mặc.

"Trừ phi anh cam tâm tình nguyện."

Nói xong, Đàm Mặc lại nhìn bàn ăn của mình, khoảng cách giữa hai người chợt kéo ra, hắn cúi đầu tiếp tục ăn.

"Chẳng qua khi đội trưởng Lạc vượt rào, phỏng chừng cũng chẳng nhớ rõ có ai có thể khiến anh cam nguyện chịu chết." Đầu lưỡi Đàm Mặc li3m lên khóe miệng một chút.

Đó không phải cố ý, Đàm Mặc ý thức được mình và Lạc Khinh Vân không thân, vì vậy thu hồi dáng vẻ tùy ý trước mặt bạn bè, nề nếp rút giấy ăn lau một chút.

Lạc Khinh Vân không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn Đàm Mặc. Hắn cúi đầu lộ ra sau gáy, trắng noãn, trông yếu ớt, dễ bị bẻ gãy.

Khiến Lạc Khinh Vân có loại cảm giác muốn hủy diệt hắn.

Vốn tưởng rằng giữa hai người sẽ xấu hổ tẻ ngắt, may mà Thường Hằng và Giang Xuân Lôi bưng thức ăn trở lại.

Thường Hằng vẻ mặt buồn bã, cứ như bị phá sản.

Đàm Mặc vui vẻ: "Lão Thường, cậu làm sao vậy?"


Giang Xuân Lôi thay Thường Hằng trả lời: "Lão Thường quên mất hôm nay là kỷ niệm tròn một năm kết hôn của cậu ấy!"

"Đậu má, vậy lão Thường sao cậu còn không mau về nhà? Kỷ niệm tròn một năm kết hôn không làm thỏa đáng, cả năm vợ cậu cũng sẽ không để cậu thuận lợi." Đàm Mặc hả hê nói.

"Ai, vợ tôi đã về nhà mẹ đẻ......" Thường Hằng sống chẳng còn gì luyến tiếc nói.

"Vậy cậu tiêu rồi."

Thường Hằng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, trông mong nhìn Đàm Mặc, nói: "Đội phó, không phải lần trước chế phục của cậu bị mất sao? Sau đó cậu lừa Hoàng Lệ Lệ giúp cậu làm bộ mới, dạy tôi chiêu đó đi! Để tôi trở về dỗ vợ!"

"Cái này sao gọi là lừa gạt được? Đây là dỗ! Lão Thường, tâm thái dỗ vợ của cậu không tốt, bàn giặt chính là bến đỗ của cậu!"

Đàm Mặc cầm lấy giấy ăn trên bàn, rất linh hoạt gấp lại, nhét vào trong tay áo. Sau đó, hắn cho mọi người thấy rằng bàn tay của mình trống trơn, cái gì cũng không có.

Lạc Khinh Vân nhìn tay Đàm Mặc, khớp xương cũng không rõ ràng như trong tưởng tượng, đường nét đốt ngón tay nhu hòa, chẳng hiểu sao làm cho người ta nhớ tới ngọn liễu mềm dẻo phất qua mặt nước.

"Nhìn kỹ nha." Đàm Mặc chớp chớp mắt nhìn Thường Hằng đối diện, tay lại duỗi đến bên tai Lạc Khinh Vân.

Động tác của hắn rất nhanh, đốt ngón tay chỉ giả vờ cọ sát bên tai Lạc Khinh Vân một chút, lỗ tai Lạc Khinh Vân còn chưa cảm giác được nhiệt độ của ngón tay, tay đối phương đã rời xa, tiếp theo nghe được âm thanh cái gì đó nở rộ, chờ nghiêng mặt qua, đã thấy trong tay Đàm Mặc xuất hiện một đóa hoa màu trắng.

Chính là đoá hoa dùng giấy ăn gấp xong giấu ở trong tay áo lúc nãy.

Lạc Khinh Vân vốn có thể dễ dàng tránh đi nhưng đến gần lỗ tai y chính là ngón trỏ bóp cò súng của Đàm Mặc, chức trách của nó vốn chính là cướp đi sinh mệnh của người dung hợp. Thế nhưng vừa rồi, nó phảng phất sáng tạo ra sinh mệnh ở bên tai Lạc Khinh Vân.

Động tác ngón tay Đàm Mặc có nhanh hơn nữa, đối với cảm giác siêu cường của Lạc Khinh Vân mà nói, màn xiếc nhỏ này chẳng có nghĩa lý gì.

Lạc Khinh Vân có thể phân biệt được góc độ hai ngón tay Đàm Mặc kẹp lấy một góc khăn giấy, có thể nghe thấy tiếng tay áo Đàm Mặc ma sát, nhưng y không nhìn thấu được Đàm Mặc dùng biện pháp gì để cho đóa hoa kia trong nháy mắt bị kẹp ra nở rộ.

"Hoa tươi xứng với mỹ nhân, hoa giấy xứng với..." Đàm Mặc cố ý không nói nửa câu sau, tùy ý cắm đóa hoa giấy kia vào túi áo Lạc Khinh Vân.

Lạc Khinh Vân đương nhiên biết nửa câu sau của hắn là có ý gì: Hoa giấy xứng với người chết.

Rõ ràng là hoa giấy màu trắng mang điềm xấu, Lạc Khinh Vân lại có một loại ảo giác, máu dâng trào về hướng ngực, chờ mong khát vọng thấm đẫm đóa hoa giấy kia thành màu đỏ tươi điên cuồng.

"Không nên cắm hoa giấy màu trắng trên ngực!" Giang Xuân Lôi tiến lên muốn giúp Lạc Khinh Vân lấy bông hoa giấy ra.

Nhưng Lạc Khinh Vân lại ấn đóa hoa giấy kia vào trong túi.


"Không sao. Coi như đây là quà gặp mặt đội phó Đàm tặng tôi đi."

Đàm Mặc nở nụ cười, "Quà gặp mặt của tôi là mời người ta ăn đạn, tất cả mọi người không ai muốn nhận."

Lạc Khinh Vân ngậm cười, ý nhị thành thục thu hút toàn bộ thiện cảm ở đây.

Y học bộ dáng của Đàm Mặc, cho mọi người thấy trong tay mình không có bất cứ thứ gì, thậm chí đưa tới trước mặt Đàm Mặc, "Muốn xác nhận một chút hay không."

Đôi mắt Giang Xuân Lôi trong nháy mắt mở còn to hơn cả chuông đồng, đây là ý bảo đội phó Đàm cởi găng tay của y ra sao?

Đàm Mặc cũng dừng một chút, đang muốn kéo mép găng tay Lạc Khinh Vân lên, không ngờ Lạc Khinh Vân lại nói: "Ai cởi găng tay của tôi, người đó phải làm người của tôi."

"Có ý gì?" Đầu ngón tay Đàm Mặc mới hơi gợi lên một chút xíu, đột ngột dừng lại, "Cái gì gọi là "làm người của anh"?"

"Làm đội viên của tôi. Nếu không đội phó Đàm nghĩ là có ý gì?" Lạc Khinh Vân buồn cười hỏi lại.

Đàm Mặc hất cằm, "Giang Xuân Lôi, cậu lại đây xác nhận trong găng tay đội trưởng Lạc có giấu gì không."

Giang Xuân Lôi hưng phấn vừa muốn đứng dậy, Thường Hằng kịp phản ứng lại, nhắc nhở nói: "Tiểu Xuân Lôi, cậu muốn sang đội một như vậy? Cậu muốn phản bội chúng tôi sao?"

"Tiểu Xuân Lôi có thể thử một chút, có điều tôi sợ cậu sẽ mất mạng đấy." Lạc Khinh Vân lại nói.

Giang Xuân Lôi lập tức ngồi trở về, nghĩ thầm găng tay của Lạc Khinh Vân quả nhiên phong ấn năng lực Kepler siêu cấp cường đại, nói không chừng có thể giết người trong vô hình.

_____________

Tác giả có lời muốn nói:

Lạc Khinh Vân: Chúng ta tính sổ một chút. Cậu có quan hệ gì với Lý Triết Phong?

Đàm Mặc: Bọn tôi à— cùng nhau mang súng, cùng chung cửa sổ, cùng giặt đồ bẩn!

Lạc Khinh Vân: Ngủ với nhau chưa?

Đàm Mặc:...... Ngủ cha anh!

Lạc Khinh Vân: Cao Chích là cha cậu, Lý Triết Phong là cha cậu, rốt cuộc cậu có mấy người cha tốt?

Đàm Mặc: Thật ra còn có Chu Tự Bạch... Đội trưởng đội hiện trường thành phố Ngân Loan đều là cha tôi, ngoại trừ anh... Cha tôi rất nhiều, ai khi dể tôi bọn họ liền đánh người đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện