Hai người cứ như vậy chơi hết Tết Âm Lịch, năm sau chân của Hạng Hi đi gỡ thạch cao, công việc cũng lục tục lên lịch.
Hôm nay dưới sự dẫn dắt của người đại diện, cậu mang hành lý tới ở chiến đội QID.
Chỗ ở của QID nằm ở ngoại ô thành phố Đông Khê, cây xanh xum xuê và ít các chỗ giải trí, đặc biệt thích hợp để các chiến đội ổn định cuộc sống. Chiếc xe hơi màu đen chạy vào cổng lớn, rất nhiều nhà màu trắng cao tám tầng lầu xuất hiện trước mắt Hạng Hi.
Công ty quản lý đã sớm tới để tiếp đón, khi Hạng Hi xuống xe, giám đốc của chiến đội đã chờ sẵn ở đường lớn. Trợ lý giúp cậu mang hành lý tới ký túc xá, Hạng Hi với người đại diện thì đi theo giám đốc chiến đội tham quan căn cứ.
Biết Hạng Hi sắp tới, mấy thanh niên thực tập sinh ở lầu hai đều chạy ra, duỗi cổ cảm thán: "Đúng thật là Hạng Hi, người thật còn đẹp hơn so với trên TV."
"Hơn nữa nghe nói cậu ấy mắng chửi người khác cũng rất lợi hại, thật muốn cậu ấy mắng não tàn giúp tôi."
KPL quy định tuyển thủ chuyên nghiệp không được mắng chửi thô tục, QID càng nghiêm khắc hơn, quy định này hằng ngày thực tập sinh đều phải tuân thủ trong game. Nhưng bọn họ không chửi, không có nghĩa là đồng đội cũng không chửi. Khi ghép đội cũng gặp được mấy đồng đội rất hố người, còn mấy loại người chơi không tốt nữa, lúc đó, muốn nhịn xuống thì trở nên cực kỳ gian nan.
Không ít người lòng đồng cảm: "Tôi cũng muốn Hạng Hi chửi người giúp tôi!"
"Muốn +1!"
"Cậu ấy lớn lên tiên khí bay bổng như vậy, ngay cả khi mắng chửi người khác cũng đẹp!"
"Nằm mơ à, người ta mà ghép đội với mấy người á? Vẫn nên trở về luyện tập đi!"
Đúng là vậy thật, mọi người khẽ gãi đầu, trở về tiếp tục huấn luyện.
Phòng huấn luyện của đội một nằm ở lầu 3, khi Hạng Hi theo giám đốc chiến đội đi vào, thấy một đống gương mặt quen thuộc, đều là những người cậu đã từng thấy khi coi thi đấu.
Tới gần chỗ ngồi cạnh cửa, một cái thanh niên nhỏ nhỏ gầy gầy vừa mới luyện xong một trận, vừa ngẩng đầu đã đột nhiên đụng phải một gương mặt tinh xảo giống như búp bê sứ, sợ tới mức xém nữa té xuống ghế.
"Cái ĐM! Hạng Hi?"
Hạng Hi đỡ đối phương một cái, khẽ cười: "Cậu là Mộng Lai nhỉ?"
Đây là người chơi đi đường trên của QID, nhân vật am hiểu nhất là nhân vật vừa mạnh vừa cường tráng như Liêm Pha(1), Hạng Vũ(2), Trư Bát Giới(3) các thứ, nhưng người thật lại tương đối nhỏ gầy yếu đuối, rõ ràng là một Beta, mà người chỉ cao đến lỗ tai cậu. Hơn nữa vì là vị thành niên, nên trên mạng còn có không ít fans bảo cậu ta ăn nhiều một chút, để phát triển cao hơn.
Nghe thấy Hạng Hi nói tên cậu ta, Mộng Lai kinh ngạc đến mức mở to hai mắt: "Anh biết em sao?"
"Tôi không chỉ biết cậu, tôi còn biết cậu đã vào KPL, giỏi đi đường trên với thích phụ trợ, nhân vật thường dùng nhất là..."
Mộng Lai đột nhiên kêu lên sợ hãi một tiếng, ôm đầu núp sau máy tính: "Nam thần đừng nhìn em, đã ba ngày rồi em chưa gội đầu!"
Những người này còn thân thiện hơn so với trong tưởng tượng của cậu, Hạng Hi nhịn không được mà mỉm cười.
"Coi tiền đồ của cậu kìa," Một con vịt nhỏ màu vàng bay tới, một giọng nói hùng hồ truyền đến, "Đừng làm mất mặt chiến đội."
Hạng Hi ngẩng đầu, liền thấy một người đàn ông cao 1m88 đứng lên, hắn mặc một chiếc áo thun Hello Kitty màu hồng nhạt, trên mặt treo một nụ cười hoạt bát thân thiện, rõ ràng chính là người vừa ném con vịt trúng Mộng Lai.
Hạng Hi khẽ gật đầu: "Chào Thiết Mã."
"A, Tiểu Hi Hi cũng biết tôi à?"
Đương nhiên là phải biết rồi, Thiết Mã là người hoạt bát nhất toàn bộ chiến đội QID, là người gần như coi Weibo trở thành nhật ký, một ngày phải đổi mới vài lần. Hơn nữa rõ ràng hắn là một người cao lớn cường tráng, nhưng lại thích chơi vị trí phụ trợ, nói là thích cảm giác được người bảo vệ, được các fan gọi là là vú em cứng rắn.
"Vậy anh biết em không?" Một thiếu niên với làn da màu mật thò đầu qua.
"Đường giữa Băng Hà."
"66666."
Sang bên người tóc màu lam là xạ thủ Thanh Đoàn Tử, nói rất ít, chỉ khách khí khẽ gật đầu với cậu một cái.
Hạng Hi đi một vòng cũng chưa nhìn thấy Lệ Dĩ Khiêm, đang chuẩn bị hỏi thăm một chút, đã thấy huấn luyện viên của chiến đội Khang Lỗi hấp tấp đẩy cửa đi đến, anh ta giao một tờ giấy A4 tới, bên trên ghi cả đống chữ, đều là những việc cần chú ý.
"Đã tới QID thì chính là một phần của chúng ta, cũng hy vọng cậu có thể tuân thủ quy định trên này."
Khang Lỗi là đội trưởng lúc trước trước khi giải ngũ, uy thế vẫn còn đó, Hạng Hi theo bản năng đứng thẳng người: "Huấn luyện viên cứ việc phân phó!"
"Thật ra cũng không cần nghiêm túc như vậy," Thần sắc Khang Lỗi hơi cứng lại, khóe miệng hơi cong lên, "Tôi biết cậu tới để thể nghiệm sinh hoạt, nhưng quan trọng nhất là là đừng quấy rầy huấn luyện của bọn họ, đương nhiên, dưới tình huống này thì có thể là đám này quấn lấy cậu, cho nên cậu không cần cảm thấy ngại ngùng, có thể từ chối thì từ chối."
Hạng Hi gật đầu: "Hiểu rồi."
"Lỗi ca có cần nghiêm khắc vậy không?" Thiết Mã kêu lên, "Bọn em rất vất vả mới có cơ hội này."
"Tôi nghiêm khắc?" Khang Lỗi cười lạnh một tiếng, "Không thì để Lẹ Thần quản mấy cậu?"
Mọi người đều không dám nói tiếp nữa.
Từ chỗ nào đó mà nói, đội trưởng Lệ Dĩ Khiêm là sự tồn tại còn khủng bố hơn so với huấn luyện viên Khang Lỗi.
Khang Lỗi lại nói mấy thứ cần chú ý với cậu, cho đến khi đối phương rời đi, Hạng Hi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Người đại diện tò mò: "Sao anh lại sợ anh ta vậy?"
"Anh ấy chính là nhân vật lão làng đó," Hạng Hi giải thích, "Tuy bây giờ đã nghỉ thi đấu, nhưng mà năm đó cũng không hề kém cỏi so với Lệ Thần."
Nói đến Lệ Dĩ Khiêm, cậu đã tới lâu như vậy rồi mà sao vẫn không thấy người đâu?
Hạng Hi: "Lệ Thần không ở đây sao?"
"A? Anh tìm lão đại à?" Đường giữa sửng sốt một chút, lắc đầu, "Em cũng không biết, nhưng mà hầu hết thời gian anh ấy đều ở trong đội, anh ở chỗ này nửa tháng, thế nào cũng gặp được thôi."
Hạng Hi khẽ gật đầu, nhưng không ngờ đến buổi chiều vẫn không thấy người đâu.
Thiết Mã thấy cậu tìm người, đỡ trán, cuối cùng cũng nghĩ ra.
"Tôi đột nhiên nhớ ra rồi, Lệ Thần nói sẽ tới trường học để xử lý chút chuyện."
Hạng Hi ngẩn người: "Anh ấy còn đang học à? Chưa từng nghe qua đó."
"Lão dưa già như anh ta mà còn đang học á?" Thiết Mã cười nhạo một tiếng, "Lệ Thần tạm nghỉ học 4 năm, vốn là một hạt giống tốt trong nghiên cứu khoa học, kết quả lại chạy tới đây chơi game, giáo viên tức giận đến mức muốn bỏ học bạ của anh ta."
Hạng Hi: "..."
"Chắc là tới trường cao trung của em gái anh ta," Thiết Mã giải thích, "Lệ Thần có một người em gái, gây họa xong thì thích tới tìm anh ta."
Hạng Hi hiểu ra: "Thì ra Lệ Thần cũng có em gái à."
"Cậu cũng có à?"
"Tôi là con một, nhưng một người bạn trên mạng cũng có em gái, cũng đang học cao trung."
Thiết Mã: "Cậu ngồi trước một lát đi, rảnh tới chán thì tự chơi một lát."
Hạng Hi ngồi trên ghế bên cạnh Thiết Mã, là ghế dành cho game thủ nên xúc cảm rất tốt, thứ duy nhất không tốt là cái ghế có hơi cao so với cậu. Mặt bàn trước mắt rất sạch sẽ, bày một chậu Trầu Bà, với ảnh chụp của một con Husky.
Hạng Hi rảnh tới chán, cũng đăng nhập vào game chơi một trận.
Bây giờ cậu vẫn chơi tài khoản WeChat, dưới sự dạy dỗ của Zand thì cậu đã không còn sợ rớt sao nữa, sau khi game kết thúc, Hạng Hi thuận lợi lấy được một sao, vừa ngẩng đầu thì đột nhiên phát hiện trước mắt có một người đang đứng.
Người đàn ông mặc một chiếc áo thun sẫm màu, trong tay cầm một ly nước, tầm mắt sâu thẳm dừng trên người cậu, không nói gì.
Hạng Hi hoảng loạn trong chớp mắt, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh vẻ mặt xong, dùng vẻ mặt thăm hỏi nói: "Chào Lệ Thần."
Tuy vẻ mặt của cậu không chê vào đâu được, nhưng trong lòng lại không khỏi đánh lên cổ mình. Lệ Dĩ Khiêm đang đi tới chỗ cậu, càng ngày càng gần, cuối cùng ngừng cách cậu hơn một bước.
Cả người Hạng Hi đều ngây ngốc, thân thể cậu dựa lên ghế, lưng ghế đã đè lên bàn, phía trước lại bị thân ảnh cao lớn của người đàn ông bao phủ, trong tình huống tiến thoái lưỡng nan(*), câu đầu tiên mà Lệ Dĩ Khiêm nói là: "Đây là chỗ ngồi của tôi."
(*) Tiến không được mà lui cũng không xong
"A? Ờ ờ!" Mặt Hạng Hi nháy mắt đỏ lên, đứng lên, "Thật ngại quá tôi chiếm chỗ của anh, mời anh ngồi!"
Thiết Mã cũng không ngẩng đầu lên nói: "Tiểu Hi Hi đừng sợ, Lệ Thần chính fans của cậu mà, chính mắt tôi đã thấy anh ta đổi hình nền máy tính thành hình của cậu."
Hạng Hi: "..."
Thấy miệng Thiết Mã toàn nói phét, cậu cũng rất hoài nghi tính chân thật của những lời này, hơn nữa Lệ Thần đối xử lạnh nhạt với cậu như vậy, có fans nào mà có thể giả vờ như vậy khi nhìn thấy thần tượng à?
Lệ Dĩ Khiêm nhìn cậu một lát, đột nhiên hỏi: "Tới đây có quen không?"
Hạng Hi rất nhanh đã đứng thẳng thân thể: "Quen, mọi người đều đặc biệt tốt."
"Cậu tới một mình à?" Lệ Dĩ Khiêm lại hỏi, "Không mang theo nhân viên công tác hay trợ lý gì sao?"
"Không có."
"À."
Hạng Hi: "?"
Người đàn ông nháy mắt không còn hứng thú gì nữa, ngồi xuống bắt đầu đăng nhập vào giao diện game.
Hạng Hi: "..."
Bộ cậu còn không hấp dẫn bằng nhân viên công tác à?
Hạng Hi từ nhỏ đã được khen là mỹ mạo, lần đầu tiên có hoài nghi đối với dung mạo của mình.
Người này đúng là không thích cậu mà?
Buổi tối khi chơi game, Zand giống như đã nhận cảm xúc của cậu không tốt lắm, chủ động hỏi: "Tâm trạng không tốt à? Sao vậy?"
Tâm trạng Hạng Hi có chút tệ: "Tới nơi khác công tác, lão đại bên phía hợp tác giống như không thích tôi lắm."
Zand: "Là anh ta không có mắt nhìn."
Hạng Hi nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Tôi cũng thấy vậy."
Lệ Dĩ Khiêm mới vừa thắng một trận, đã nghe Thiết Mã hỏi anh: "Gần đây đều chơi acc nhỏ à?"
"Ừm, thả lỏng một chút."
Lệ Dĩ Khiêm im lặng một lát, nhắn tin nói với Ta Lấy Hi Vì Quý: Tôi đi uống nước đã.
Ta Lấy Hi Vì Quý: Vừa lúc, tôi cũng đi uống nước đây.
Lệ Dĩ Khiêm đụng phải Hạng Hi đang lấy nước ở cửa, đối phương vừa thấy anh, theo bản năng hơi co rúm lại, lộ ra vẻ mặt có chút sợ hãi.
Đúng là anh đã từng dùng hình ảnh của Hạng Hi làm giấy dán tường, đó là hình tượng nhân vật của Hạng Hi trong 《 Thiên Hạ Hưng Vong 》. Lúc ấy khi bộ phim ra, gần như toàn bộ căn cứ đều trở nên cuồng nhiệt, Lệ Dĩ Khiêm thích loại cốt truyện phản kích từ trong cảnh tuyệt vọng này, hơn nữa cũng hơi thích nhan sắc của Hạng Hi, nên dùng cái tấm poster kia.
Nhưng đó cũng trong giới hạn thích nhan sắc thôi, tuy bây giờ mỗi ngày Hạng Hi đều ở trong căn cứ, nhưng anh cũng không có gì bất kỳ ý nghĩ dư thừa gì. Ngược lại là chơi game cùng với người bạn trên mạng kia, ký ức càng thêm rõ ràng...
Nhìn Hạng Hi trước mắt, Lệ Dĩ Khiêm đột nhiên nhớ tới Ta Lấy Hi Vì Quý cũng từng nói qua, người hợp tác không thích cậu ấy lắm, không biết có phải người nọ cũng lộ ra vẻ mặt nhút nhát sợ sệt này không nữa?
Nhớ tới Ta Lấy Hi Vì Quý, trái tim Lệ Dĩ Khiêm đột nhiên hơi mềm xuống, anh khẽ gật đầu với Hạng Hi, xoay người trở lại phòng huấn luyện.
Vừa rồi Lệ Thần chủ động chào hỏi với cậu à?
Thật ra nam thần không phải chán ghét cậu, chỉ là tính cách đã quen lạnh nhạt như vậy thôi sao?!
Hạng Hi quá kích động, lúc trở về liền chia sẻ tin tức này cho Zand.
"Phải không?" Đối phương cũng không có cảm nhận được sự kích động của cậu, giọng nói bình tĩnh hỏi một câu, "Cậu rất thích anh ta à?"
Hạng Hi không nghe ra cảm xúc trong giọng nói của anh, lập tức nói: "Thích chứ, anh ấy rất lợi hại, anh ấy là một trong những người đứng đầu trong ngành đó!"
"Đúng không?" Lệ Dĩ Khiêm nói về một câu, giọng nói có chút lạnh.
Hạng Hi cuối cùng cũng ý thức được sự lạnh nhạt của đối phương, sửng sốt một chút: "Thật ngại quá, anh không thích nghe thì tôi sẽ không nói nữa."
Sau khi Hạng Hi nói xong thì ghép được đội, giống như có ý muốn trốn tránh Zand, trận này Hạng Hi không bật mic.
Khi chọn nhân vật thì nhìn thấy Tôi thích ăn đào nhắn tới: "Rất xin lỗi, tôi không có ý đó."
Tình huống vừa rồi đúng là có chút xấu hổ, nhưng Hạng Hi không nghĩ tới đối phương sẽ chủ động xin lỗi, đang muốn nói không liên quan.
Không ngờ số hai "Cưới đi rừng phe địch" coi náo nhiệt không chê chuyện lớn, trước khi cậu nhắn đã nhắn trước: "A, người anh em chọc đối tượng tức giận rồi à?"
Tôi thích ăn đào: "Ừm, tức giận."
Lời này nói ra, giống như đang thừa nhận trá hình rằng cậu là đối tượng của đối phương vậy.
Zand cao lãnh khinh thường giải thích, Hạng Hi cũng không muốn để đối phương hiểu lầm, liền nhắn một câu: "Không phải đối tượng."
Cưới đi rừng phe địch vừa nhìn đã vui vẻ: "Còn không thừa nhận, xem ra người này đúng là rất tức giận đó!"
Hạng Hi: "..."
Cưới đi rừng phe địch: "Anh trai Đào cố lên nha, lần này để anh chọn tướng anh xuất sắc nhất để mang người nọ bay được không?"
Hạng Hi không thích đùa với đồng đội, một chút đã chọn Lý Bạch đi rừng.
Zand không nói gì, chỉ theo cậu chọn phụ trợ.
Trận này Hạng Hi đánh cũng rất hung dữ, Zand cũng không nói lời nào, phụ trợ vẫn luôn đi theo bên người cậu, ngay cả khi tham chiến, cũng rất nhanh kết thúc trở về đi theo cậu.
Dù Hạng Hi đã biết Zand chơi phụ trợ rất tốt, nhưng cậu không ngờ tới đối phương vậy mà lại có thể chơi tốt như vậy, tỷ lệ tham gia chiến đấu tới 99%, chiến tích 0-0-34 còn cho cậu cầm MVP.
Sau khi kết thúc trận đấu, Zand lại gửi một tin tới: "Tiếp tục không?"
Hạng Hi tạm dừng hai giây, trả lời: "... Không cần chơi chung với tôi như vậy, tôi không tức giận."
Thiết Mã mới vừa kết thúc phát sóng trực tiếp xong, vừa ngẩng đầu đã thấy Lệ Dĩ Khiêm cầm điện thoại, khóe môi hơi nhếch lên, sợ tới mức Thiết Mã xém chút nữa ngã xuống ghế.
Đệt, hắn không nhìn lầm chứ? Lão đại đang cười với điện thoại??
Hôm nay dưới sự dẫn dắt của người đại diện, cậu mang hành lý tới ở chiến đội QID.
Chỗ ở của QID nằm ở ngoại ô thành phố Đông Khê, cây xanh xum xuê và ít các chỗ giải trí, đặc biệt thích hợp để các chiến đội ổn định cuộc sống. Chiếc xe hơi màu đen chạy vào cổng lớn, rất nhiều nhà màu trắng cao tám tầng lầu xuất hiện trước mắt Hạng Hi.
Công ty quản lý đã sớm tới để tiếp đón, khi Hạng Hi xuống xe, giám đốc của chiến đội đã chờ sẵn ở đường lớn. Trợ lý giúp cậu mang hành lý tới ký túc xá, Hạng Hi với người đại diện thì đi theo giám đốc chiến đội tham quan căn cứ.
Biết Hạng Hi sắp tới, mấy thanh niên thực tập sinh ở lầu hai đều chạy ra, duỗi cổ cảm thán: "Đúng thật là Hạng Hi, người thật còn đẹp hơn so với trên TV."
"Hơn nữa nghe nói cậu ấy mắng chửi người khác cũng rất lợi hại, thật muốn cậu ấy mắng não tàn giúp tôi."
KPL quy định tuyển thủ chuyên nghiệp không được mắng chửi thô tục, QID càng nghiêm khắc hơn, quy định này hằng ngày thực tập sinh đều phải tuân thủ trong game. Nhưng bọn họ không chửi, không có nghĩa là đồng đội cũng không chửi. Khi ghép đội cũng gặp được mấy đồng đội rất hố người, còn mấy loại người chơi không tốt nữa, lúc đó, muốn nhịn xuống thì trở nên cực kỳ gian nan.
Không ít người lòng đồng cảm: "Tôi cũng muốn Hạng Hi chửi người giúp tôi!"
"Muốn +1!"
"Cậu ấy lớn lên tiên khí bay bổng như vậy, ngay cả khi mắng chửi người khác cũng đẹp!"
"Nằm mơ à, người ta mà ghép đội với mấy người á? Vẫn nên trở về luyện tập đi!"
Đúng là vậy thật, mọi người khẽ gãi đầu, trở về tiếp tục huấn luyện.
Phòng huấn luyện của đội một nằm ở lầu 3, khi Hạng Hi theo giám đốc chiến đội đi vào, thấy một đống gương mặt quen thuộc, đều là những người cậu đã từng thấy khi coi thi đấu.
Tới gần chỗ ngồi cạnh cửa, một cái thanh niên nhỏ nhỏ gầy gầy vừa mới luyện xong một trận, vừa ngẩng đầu đã đột nhiên đụng phải một gương mặt tinh xảo giống như búp bê sứ, sợ tới mức xém nữa té xuống ghế.
"Cái ĐM! Hạng Hi?"
Hạng Hi đỡ đối phương một cái, khẽ cười: "Cậu là Mộng Lai nhỉ?"
Đây là người chơi đi đường trên của QID, nhân vật am hiểu nhất là nhân vật vừa mạnh vừa cường tráng như Liêm Pha(1), Hạng Vũ(2), Trư Bát Giới(3) các thứ, nhưng người thật lại tương đối nhỏ gầy yếu đuối, rõ ràng là một Beta, mà người chỉ cao đến lỗ tai cậu. Hơn nữa vì là vị thành niên, nên trên mạng còn có không ít fans bảo cậu ta ăn nhiều một chút, để phát triển cao hơn.
Nghe thấy Hạng Hi nói tên cậu ta, Mộng Lai kinh ngạc đến mức mở to hai mắt: "Anh biết em sao?"
"Tôi không chỉ biết cậu, tôi còn biết cậu đã vào KPL, giỏi đi đường trên với thích phụ trợ, nhân vật thường dùng nhất là..."
Mộng Lai đột nhiên kêu lên sợ hãi một tiếng, ôm đầu núp sau máy tính: "Nam thần đừng nhìn em, đã ba ngày rồi em chưa gội đầu!"
Những người này còn thân thiện hơn so với trong tưởng tượng của cậu, Hạng Hi nhịn không được mà mỉm cười.
"Coi tiền đồ của cậu kìa," Một con vịt nhỏ màu vàng bay tới, một giọng nói hùng hồ truyền đến, "Đừng làm mất mặt chiến đội."
Hạng Hi ngẩng đầu, liền thấy một người đàn ông cao 1m88 đứng lên, hắn mặc một chiếc áo thun Hello Kitty màu hồng nhạt, trên mặt treo một nụ cười hoạt bát thân thiện, rõ ràng chính là người vừa ném con vịt trúng Mộng Lai.
Hạng Hi khẽ gật đầu: "Chào Thiết Mã."
"A, Tiểu Hi Hi cũng biết tôi à?"
Đương nhiên là phải biết rồi, Thiết Mã là người hoạt bát nhất toàn bộ chiến đội QID, là người gần như coi Weibo trở thành nhật ký, một ngày phải đổi mới vài lần. Hơn nữa rõ ràng hắn là một người cao lớn cường tráng, nhưng lại thích chơi vị trí phụ trợ, nói là thích cảm giác được người bảo vệ, được các fan gọi là là vú em cứng rắn.
"Vậy anh biết em không?" Một thiếu niên với làn da màu mật thò đầu qua.
"Đường giữa Băng Hà."
"66666."
Sang bên người tóc màu lam là xạ thủ Thanh Đoàn Tử, nói rất ít, chỉ khách khí khẽ gật đầu với cậu một cái.
Hạng Hi đi một vòng cũng chưa nhìn thấy Lệ Dĩ Khiêm, đang chuẩn bị hỏi thăm một chút, đã thấy huấn luyện viên của chiến đội Khang Lỗi hấp tấp đẩy cửa đi đến, anh ta giao một tờ giấy A4 tới, bên trên ghi cả đống chữ, đều là những việc cần chú ý.
"Đã tới QID thì chính là một phần của chúng ta, cũng hy vọng cậu có thể tuân thủ quy định trên này."
Khang Lỗi là đội trưởng lúc trước trước khi giải ngũ, uy thế vẫn còn đó, Hạng Hi theo bản năng đứng thẳng người: "Huấn luyện viên cứ việc phân phó!"
"Thật ra cũng không cần nghiêm túc như vậy," Thần sắc Khang Lỗi hơi cứng lại, khóe miệng hơi cong lên, "Tôi biết cậu tới để thể nghiệm sinh hoạt, nhưng quan trọng nhất là là đừng quấy rầy huấn luyện của bọn họ, đương nhiên, dưới tình huống này thì có thể là đám này quấn lấy cậu, cho nên cậu không cần cảm thấy ngại ngùng, có thể từ chối thì từ chối."
Hạng Hi gật đầu: "Hiểu rồi."
"Lỗi ca có cần nghiêm khắc vậy không?" Thiết Mã kêu lên, "Bọn em rất vất vả mới có cơ hội này."
"Tôi nghiêm khắc?" Khang Lỗi cười lạnh một tiếng, "Không thì để Lẹ Thần quản mấy cậu?"
Mọi người đều không dám nói tiếp nữa.
Từ chỗ nào đó mà nói, đội trưởng Lệ Dĩ Khiêm là sự tồn tại còn khủng bố hơn so với huấn luyện viên Khang Lỗi.
Khang Lỗi lại nói mấy thứ cần chú ý với cậu, cho đến khi đối phương rời đi, Hạng Hi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Người đại diện tò mò: "Sao anh lại sợ anh ta vậy?"
"Anh ấy chính là nhân vật lão làng đó," Hạng Hi giải thích, "Tuy bây giờ đã nghỉ thi đấu, nhưng mà năm đó cũng không hề kém cỏi so với Lệ Thần."
Nói đến Lệ Dĩ Khiêm, cậu đã tới lâu như vậy rồi mà sao vẫn không thấy người đâu?
Hạng Hi: "Lệ Thần không ở đây sao?"
"A? Anh tìm lão đại à?" Đường giữa sửng sốt một chút, lắc đầu, "Em cũng không biết, nhưng mà hầu hết thời gian anh ấy đều ở trong đội, anh ở chỗ này nửa tháng, thế nào cũng gặp được thôi."
Hạng Hi khẽ gật đầu, nhưng không ngờ đến buổi chiều vẫn không thấy người đâu.
Thiết Mã thấy cậu tìm người, đỡ trán, cuối cùng cũng nghĩ ra.
"Tôi đột nhiên nhớ ra rồi, Lệ Thần nói sẽ tới trường học để xử lý chút chuyện."
Hạng Hi ngẩn người: "Anh ấy còn đang học à? Chưa từng nghe qua đó."
"Lão dưa già như anh ta mà còn đang học á?" Thiết Mã cười nhạo một tiếng, "Lệ Thần tạm nghỉ học 4 năm, vốn là một hạt giống tốt trong nghiên cứu khoa học, kết quả lại chạy tới đây chơi game, giáo viên tức giận đến mức muốn bỏ học bạ của anh ta."
Hạng Hi: "..."
"Chắc là tới trường cao trung của em gái anh ta," Thiết Mã giải thích, "Lệ Thần có một người em gái, gây họa xong thì thích tới tìm anh ta."
Hạng Hi hiểu ra: "Thì ra Lệ Thần cũng có em gái à."
"Cậu cũng có à?"
"Tôi là con một, nhưng một người bạn trên mạng cũng có em gái, cũng đang học cao trung."
Thiết Mã: "Cậu ngồi trước một lát đi, rảnh tới chán thì tự chơi một lát."
Hạng Hi ngồi trên ghế bên cạnh Thiết Mã, là ghế dành cho game thủ nên xúc cảm rất tốt, thứ duy nhất không tốt là cái ghế có hơi cao so với cậu. Mặt bàn trước mắt rất sạch sẽ, bày một chậu Trầu Bà, với ảnh chụp của một con Husky.
Hạng Hi rảnh tới chán, cũng đăng nhập vào game chơi một trận.
Bây giờ cậu vẫn chơi tài khoản WeChat, dưới sự dạy dỗ của Zand thì cậu đã không còn sợ rớt sao nữa, sau khi game kết thúc, Hạng Hi thuận lợi lấy được một sao, vừa ngẩng đầu thì đột nhiên phát hiện trước mắt có một người đang đứng.
Người đàn ông mặc một chiếc áo thun sẫm màu, trong tay cầm một ly nước, tầm mắt sâu thẳm dừng trên người cậu, không nói gì.
Hạng Hi hoảng loạn trong chớp mắt, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh vẻ mặt xong, dùng vẻ mặt thăm hỏi nói: "Chào Lệ Thần."
Tuy vẻ mặt của cậu không chê vào đâu được, nhưng trong lòng lại không khỏi đánh lên cổ mình. Lệ Dĩ Khiêm đang đi tới chỗ cậu, càng ngày càng gần, cuối cùng ngừng cách cậu hơn một bước.
Cả người Hạng Hi đều ngây ngốc, thân thể cậu dựa lên ghế, lưng ghế đã đè lên bàn, phía trước lại bị thân ảnh cao lớn của người đàn ông bao phủ, trong tình huống tiến thoái lưỡng nan(*), câu đầu tiên mà Lệ Dĩ Khiêm nói là: "Đây là chỗ ngồi của tôi."
(*) Tiến không được mà lui cũng không xong
"A? Ờ ờ!" Mặt Hạng Hi nháy mắt đỏ lên, đứng lên, "Thật ngại quá tôi chiếm chỗ của anh, mời anh ngồi!"
Thiết Mã cũng không ngẩng đầu lên nói: "Tiểu Hi Hi đừng sợ, Lệ Thần chính fans của cậu mà, chính mắt tôi đã thấy anh ta đổi hình nền máy tính thành hình của cậu."
Hạng Hi: "..."
Thấy miệng Thiết Mã toàn nói phét, cậu cũng rất hoài nghi tính chân thật của những lời này, hơn nữa Lệ Thần đối xử lạnh nhạt với cậu như vậy, có fans nào mà có thể giả vờ như vậy khi nhìn thấy thần tượng à?
Lệ Dĩ Khiêm nhìn cậu một lát, đột nhiên hỏi: "Tới đây có quen không?"
Hạng Hi rất nhanh đã đứng thẳng thân thể: "Quen, mọi người đều đặc biệt tốt."
"Cậu tới một mình à?" Lệ Dĩ Khiêm lại hỏi, "Không mang theo nhân viên công tác hay trợ lý gì sao?"
"Không có."
"À."
Hạng Hi: "?"
Người đàn ông nháy mắt không còn hứng thú gì nữa, ngồi xuống bắt đầu đăng nhập vào giao diện game.
Hạng Hi: "..."
Bộ cậu còn không hấp dẫn bằng nhân viên công tác à?
Hạng Hi từ nhỏ đã được khen là mỹ mạo, lần đầu tiên có hoài nghi đối với dung mạo của mình.
Người này đúng là không thích cậu mà?
Buổi tối khi chơi game, Zand giống như đã nhận cảm xúc của cậu không tốt lắm, chủ động hỏi: "Tâm trạng không tốt à? Sao vậy?"
Tâm trạng Hạng Hi có chút tệ: "Tới nơi khác công tác, lão đại bên phía hợp tác giống như không thích tôi lắm."
Zand: "Là anh ta không có mắt nhìn."
Hạng Hi nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Tôi cũng thấy vậy."
Lệ Dĩ Khiêm mới vừa thắng một trận, đã nghe Thiết Mã hỏi anh: "Gần đây đều chơi acc nhỏ à?"
"Ừm, thả lỏng một chút."
Lệ Dĩ Khiêm im lặng một lát, nhắn tin nói với Ta Lấy Hi Vì Quý: Tôi đi uống nước đã.
Ta Lấy Hi Vì Quý: Vừa lúc, tôi cũng đi uống nước đây.
Lệ Dĩ Khiêm đụng phải Hạng Hi đang lấy nước ở cửa, đối phương vừa thấy anh, theo bản năng hơi co rúm lại, lộ ra vẻ mặt có chút sợ hãi.
Đúng là anh đã từng dùng hình ảnh của Hạng Hi làm giấy dán tường, đó là hình tượng nhân vật của Hạng Hi trong 《 Thiên Hạ Hưng Vong 》. Lúc ấy khi bộ phim ra, gần như toàn bộ căn cứ đều trở nên cuồng nhiệt, Lệ Dĩ Khiêm thích loại cốt truyện phản kích từ trong cảnh tuyệt vọng này, hơn nữa cũng hơi thích nhan sắc của Hạng Hi, nên dùng cái tấm poster kia.
Nhưng đó cũng trong giới hạn thích nhan sắc thôi, tuy bây giờ mỗi ngày Hạng Hi đều ở trong căn cứ, nhưng anh cũng không có gì bất kỳ ý nghĩ dư thừa gì. Ngược lại là chơi game cùng với người bạn trên mạng kia, ký ức càng thêm rõ ràng...
Nhìn Hạng Hi trước mắt, Lệ Dĩ Khiêm đột nhiên nhớ tới Ta Lấy Hi Vì Quý cũng từng nói qua, người hợp tác không thích cậu ấy lắm, không biết có phải người nọ cũng lộ ra vẻ mặt nhút nhát sợ sệt này không nữa?
Nhớ tới Ta Lấy Hi Vì Quý, trái tim Lệ Dĩ Khiêm đột nhiên hơi mềm xuống, anh khẽ gật đầu với Hạng Hi, xoay người trở lại phòng huấn luyện.
Vừa rồi Lệ Thần chủ động chào hỏi với cậu à?
Thật ra nam thần không phải chán ghét cậu, chỉ là tính cách đã quen lạnh nhạt như vậy thôi sao?!
Hạng Hi quá kích động, lúc trở về liền chia sẻ tin tức này cho Zand.
"Phải không?" Đối phương cũng không có cảm nhận được sự kích động của cậu, giọng nói bình tĩnh hỏi một câu, "Cậu rất thích anh ta à?"
Hạng Hi không nghe ra cảm xúc trong giọng nói của anh, lập tức nói: "Thích chứ, anh ấy rất lợi hại, anh ấy là một trong những người đứng đầu trong ngành đó!"
"Đúng không?" Lệ Dĩ Khiêm nói về một câu, giọng nói có chút lạnh.
Hạng Hi cuối cùng cũng ý thức được sự lạnh nhạt của đối phương, sửng sốt một chút: "Thật ngại quá, anh không thích nghe thì tôi sẽ không nói nữa."
Sau khi Hạng Hi nói xong thì ghép được đội, giống như có ý muốn trốn tránh Zand, trận này Hạng Hi không bật mic.
Khi chọn nhân vật thì nhìn thấy Tôi thích ăn đào nhắn tới: "Rất xin lỗi, tôi không có ý đó."
Tình huống vừa rồi đúng là có chút xấu hổ, nhưng Hạng Hi không nghĩ tới đối phương sẽ chủ động xin lỗi, đang muốn nói không liên quan.
Không ngờ số hai "Cưới đi rừng phe địch" coi náo nhiệt không chê chuyện lớn, trước khi cậu nhắn đã nhắn trước: "A, người anh em chọc đối tượng tức giận rồi à?"
Tôi thích ăn đào: "Ừm, tức giận."
Lời này nói ra, giống như đang thừa nhận trá hình rằng cậu là đối tượng của đối phương vậy.
Zand cao lãnh khinh thường giải thích, Hạng Hi cũng không muốn để đối phương hiểu lầm, liền nhắn một câu: "Không phải đối tượng."
Cưới đi rừng phe địch vừa nhìn đã vui vẻ: "Còn không thừa nhận, xem ra người này đúng là rất tức giận đó!"
Hạng Hi: "..."
Cưới đi rừng phe địch: "Anh trai Đào cố lên nha, lần này để anh chọn tướng anh xuất sắc nhất để mang người nọ bay được không?"
Hạng Hi không thích đùa với đồng đội, một chút đã chọn Lý Bạch đi rừng.
Zand không nói gì, chỉ theo cậu chọn phụ trợ.
Trận này Hạng Hi đánh cũng rất hung dữ, Zand cũng không nói lời nào, phụ trợ vẫn luôn đi theo bên người cậu, ngay cả khi tham chiến, cũng rất nhanh kết thúc trở về đi theo cậu.
Dù Hạng Hi đã biết Zand chơi phụ trợ rất tốt, nhưng cậu không ngờ tới đối phương vậy mà lại có thể chơi tốt như vậy, tỷ lệ tham gia chiến đấu tới 99%, chiến tích 0-0-34 còn cho cậu cầm MVP.
Sau khi kết thúc trận đấu, Zand lại gửi một tin tới: "Tiếp tục không?"
Hạng Hi tạm dừng hai giây, trả lời: "... Không cần chơi chung với tôi như vậy, tôi không tức giận."
Thiết Mã mới vừa kết thúc phát sóng trực tiếp xong, vừa ngẩng đầu đã thấy Lệ Dĩ Khiêm cầm điện thoại, khóe môi hơi nhếch lên, sợ tới mức Thiết Mã xém chút nữa ngã xuống ghế.
Đệt, hắn không nhìn lầm chứ? Lão đại đang cười với điện thoại??
Danh sách chương