Cừu Cẩn đang trong phòng tập thể thao làm động tác chống đỡ cứng nhắc, đột nhiên phát hiện đằng sau eo mình nặng lên, một cái mông nhỏ mềm mại đặt trên lưng cậu.

"Cừu Nhan Khai, mau đi xuống."

"Không sao" Bé cưng không chỉ không xuống, mà còn xoay người coi cậu như con ngựa, giơ tay phải lên hô lớn, "Ba ba đi thôi, xông lên đi!"

Cừu Cẩn duy trì tư thế bất động, hỏi: "Ba lớn của con đâu?"

Cừu Nhan Khai nghĩ một chút, nói bằng giọng nói bập bẹ: "Đang chơi máy tính với rất nhiều chú."

Cừu Cẩn ngẩn người: "Có người tới à?"

"Là họp video," Một giọng nói lạnh lùng vang lên, "Nhan Khai thật ngu ngốc, chuyện đơn giản như vậy mà cũng không biết."

Cách đó không xa là một đứa trẻ với diện mạo cực giống với Quý Thâm Tiêu, mặt mày vừa tinh xảo vừa đáng yêu, lại cố tình làm mặt cho giống người lớn.

"Tà Bạch mới ngu ngốc!" Cả người Cừu Nhan Khai đều nhào lên trên người Cừu Cẩn, tức giận nói, "Ba ba không được chơi chung với Tà Bạch, Quý Tà Bạch mới là đồ ngu ngốc!"

Quý Tà Bạch khoanh hai trước ngực, hừ một tiếng: "Quỷ ấu trĩ, em là trẻ con ba tuổi à?"

Cừu Nhan Khai ngẩn người, lúc này mới nói: "Nhưng em ba tuổi thật mà!"

Quý Tà Bạch: "Năm nay em ba tuổi rưỡi rồi, chuyện đơn giản như vậy cũng không nhớ được, Nhan Khai đúng là đồ ngu ngốc!"

Cừu Nhan Khai mím môi, trong mắt dần bắt đầu xuất hiện hơi nước.

Cừu Cẩn thầm nghĩ không xong, lập tức chống tứ chi quỳ trên mặt đất, vỗ về nói: "Nhan Khai đừng khóc, ba ba chơi cưỡi ngựa với con được không?"

Em trai quả nhiên bị hấp dẫn sự chú ý, theo động tác của Cừu Cẩn mà phát ra từng tiếng cười vui vẻ.

Cừu Cẩn chơi chung với Cừu Nhan Khai một vòng, sau khi trở về đã nhìn thấy Quý Tà Bạch một người đứng tại đó, đôi mắt nhỏ như trái nho đen dừng trên người bọn họ, tràn ngập khát khao.

Nhưng mà khi mặt với tầm mắt của cậu, rất nhanh đã quay đầu đi, làm ra vẻ mặt ghét bỏ.

Cừu Cẩn: "..."

Anh lớn đúng là kế thừa tính cách của Quý Thâm Tiêu, biệt nữu(*) trẻ con như thế này đúng là như một khuôn khắc ra.

(*)"biệt nữu" có khá nhiều nghĩa, như là khó chịu, kỳ cục, khó tính rồi còn cả rắc rối, rầy rà. Ở đây cụ thể là tâm khẩu bất nhất, tức là nghĩ 1 đằng miệng nói 1 nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ.

Không hiểu sao cậu lại nghĩ tới khi quay 《 Ăn Bốn Mùa 》, Quý Thâm Tiêu đã dùng ánh mắt trông mong nhìn đồ ăn của cậu.

Lão biệt nữu cậu cũng đã thu phục rồi, còn trị không được phiên bản nhỏ hơn này à?

Cừu Cẩn chủ động nói: "Tà Bạch có muốn cưỡi ba ba chung với em trai không?"

Đôi mắt Quý Tà Bạch lập tức sáng lên, nhưng mà vui vẻ sau một cái chớp mắt, lại lập tức trở lại vẻ mặt vô biểu tình, thở dài, nói với vẻ mặt nếu ba đã muốn thì con không thể từ chối: "Nếu ba ba đã muốn chơi với con như vậy, vậy con sẽ cố chơi một chút vậy."

Cừu Nhan Khai đã sớm quên hết chuyện vừa rồi, còn rất vui vẻ tiếp đón anh trai tới chơi.

Cừu Cẩn chở hai anh em ba tuổi rưỡi, hoàn toàn trở thành một công cụ hình người.

"Không phải cho các con tự chơi sao?" Không biết Quý Thâm Tiêu đã tới từ khi nào, một tay ôm một đứa, "Sao lại tới đây bắt nạt ba nhỏ của con?"

Cừu Cẩn: "Không có gì, em chơi chung với bọn nhỏ một chút."

Quý Tà Bạch lời lẽ chính đáng: "Là con chơi chung với ba ba."

Cừu Nhan Khai cũng khẽ gật đầu nhỏ, nói: "Nếu không phải ba lớn không chơi chung với ba nhỏ, thì sao ba nhỏ lại cô đơn vậy, bằng không cũng sẽ không làm mấy cái động tác kỳ quái trong phòng."

Cừu Cẩn: "... Ba đang tập thể hình, cảm ơn."

Cừu Nhan Khai ngẩn người, tò mò hỏi: "Tập thể hình là gì vậy?"

Cừu Cẩn làm ra tư thế khoe cơ bắp, có tâm khoe ra: "Là rèn luyện thân thể, làm ba trở nên càng khỏe mạnh, coi cơ bắp của ba này."

Cừu Nhan Khai nhìn cậu, lại nhìn Quý Thâm Tiêu, lắc đầu: "Cơ bắp của ba nhỏ thật ít, không có lợi hại như ba lớn."

"..."

Cừu Cẩn bắt đầu giải thích cho con mình biết sự chênh lệch hình thể giữa Alpha và Omega, nhưng không ngờ em trai lại không nghe vào tai, ngược lại còn nhéo nhéo cơ bắp cứng rắn trên người Quý Thâm Tiêu, có chút ngại ngùng nói: "Ba lớn, con có thể chơi đu dây không?"

"Chơi đu dây" Là động tác chỉ có Quý Thâm Tiêu làm được, lúc nâng tạ thì cánh tay lên xuống, sau đó nắm lên cánh tay anh, lắc lư trên không trung, làm vậy giống như đang chơi đu dây vậy.

Tuy Cừu Cẩn thường xuyên rèn luyện, nhưng dù sao cậu cũng là một Omega, thể năng trời sinh sẽ yếu hơn Alpha. Có một lần cậu chủ động chơi chung với đôi song sinh này, hai cái tiểu gia hỏa kia "Bay" hai lần đã ôm cánh tay cậu muốn xuống dưới, lý do vậy mà là "Sợ ba ba bị thương, không chơi nữa".

Cừu Cẩn dở khóc dở cười một trận, vừa bất đắc dĩ vừa ấm áp.

Quý Thâm Tiêu đã cởi áo sơmi, lộ ra lồng ngực bên trong, lại thay một cái quần đùi vận động.

Hai đứa trẻ chạy nhanh tới treo trên cánh tay anh, "Bay" một lần lại một lần, ngay cả Quý Tà Bạch cũng cười đến cong mắt.

Sau khi kết thúc, hai anh em còn chơi chưa đã, sôi nổi kêu: "Còn muốn chơi nữa! Con còn muốn chơi!"

"Xuống dưới đi," Cừu Cẩn ôm Quý Tà Bạch xuống dưới, "Muốn làm ba lớn của con mệt chết sao?"

Quý Thâm Tiêu đưa một tay ra, thuận tay đặt Cừu Nhan Khai lên trên mặt đất.

"Không đâu, vận động thế này không chỉ không làm ba lớn mệt chết, mà còn giúp ba rèn luyện thân thể." Quý Tà Bạch sửa quần áo lại, nghiêm trang nói, "Dựa theo tính toán của con, tới một tiếng sau cơ bắp của ba lớn, mới bắt đầu nhức mỏi, 5 tiếng đồng hồ sau dây chằng mới bị thương, nếu thật sự mệt chết ba, thì tính toán sơ qua cần phải tốn tận ba ngày lận."

Cừu Cẩn: "???"

Con là ác ma à? Vậy mà còn nghiêm túc tính toán nữa?

Quý Tà Bạch: "Nhưng con cũng không phải người xấu, cũng sẽ không làm ba lớn thảm như vậy."

Cừu Cẩn: "..."

Quý Thâm Tiêu khẽ xoa đầu anh lớn, buồn cười: "Xem ra ba còn phải cảm ơn con."

Tuy Quý Tà Bạch không nói chuyện, nhưng khóe môi bất tri bất giác đã cong lên, hiển nhiên rất hưởng thụ.

Cừu Nhan Khai lập tức giơ tay lên: "Nhan Khai cũng muốn, Nhan Khai cũng không phải người xấu!"

Quý Thâm Tiêu ngồi xổm xuống thân ôm hai đứa trẻ vào ngực, ôn nhu nói: "Được được được, đều thích cả hai."

Ôm một lát, Cừu Nhan Khai đột nhiên phản ứng lại, xoay người vẫy tay với Cừu Cẩn: "Cũng muốn ba thích ba nhỏ nữa!"

"Đúng vậy, cũng thích ba nhỏ."

Quý Thâm Tiêu mở tay với Cừu Cẩn: "Ngoan, lại đây để anh ôm một chút."

Cừu Cẩn còn chưa kịp đi tới, trong lòng ngực đã có hai đứa trẻ nóng hừng hực lao vào, cậu mỉm cười ôm lấy, ngay sau đó, cánh tay Quý Thâm Tiêu hạ xuống.

Một giọng nói trầm thấp ôn nhu vang lên bên tai: "Anh thích nhất là ba nhỏ."

Hô hấp Cừu Cẩn cứng lại, lỗ tai nhiễm một màu hồng nhạt. Tuy đã kết hôn nhiều năm như vậy rồi, nhưng nghe thấy mấy lời âu yếm này vẫn nhịn không được mà mặt đỏ tai hồng.

Thật ra Quý Thâm Tiêu càng nói càng thuận miệng, lúc trước là một người lạnh lùng, sau khi kết hôn là lời thô tục nào cũng nói được. Hơn nữa anh không chỉ nói thôi, mà còn làm nữa......

Không biết từ khi nào, đôi song sinh đã chui ra khỏi tay bọn họ, nhường không gian lại cho đôi phu phu đang dính lấy nhau.

Hai đứa trẻ thở dài trong lòng, ai, này người lớn này thật là, lớn như vậy rồi còn không chịu tách ra. Khi ba tuổi bọn nó đã có thể không cần ôm rồi.

Còn có thể làm gì bây giờ? Cưng chiều!

Dáng người của Quý Thâm Tiêu rõ ràng còn lớn hơn Cừu Cẩn một số, cơ bắp trên người căng ra, tràn ngập cảm giác mạnh mẽ. Bây giờ anh ôm Cừu Cẩn vào trong ngực, lộ ra sự đánh dấu chủ quyền của Alpha không sót thứ gì.

Thật ra Cừu Cẩn không tính là gầy yếu, đặt trong một đám Omega thì cũng loại cường tráng, nhưng đáng tiếc ông chồng quá cao lớn, hơn nữa sau khi cậu mang thai lại trắng thêm, có không ít nữ minh tinh hâm mộ làn da này.

Cũng không biết là do vận động nhiều quá hay là đang ngại ngùng, mà trên mặt cậu nhiễm một màu hồng nhạt, sinh ra cảm giác đối lập rõ ràng so với làn da màu lúa mạch của Quý Thâm Tiêu, một bộ dáng mảnh mai cần che chở.

Nhìn cảnh này, đôi song sinh như nghĩ gì đó rồi khẽ gật đầu: "Thì ra ba nhỏ lại nhỏ như vậy, trách không được mỗi lần đều bị ba lớn bắt nạt tới khóc."

Cừu Cẩn: "..."

"Sao có thể chứ! Hai bọn con thấy ba khóc lúc nào?!"

Cậu chỉ khóc vào lúc đó thôi được không?

Bị con trai thấy được rồi à?

"Tuy không thấy, nhưng mà bọn con có thể đoán được nha," Hai anh em hiếm thấy đồng lòng, "Mỗi lần ba ra khỏi phòng, đôi mắt hồng hồng, miệng cũng sưng lên, chúng con liền biết ba lại khóc."

"..."

Cừu Cẩn trừng mắt nhìn Quý Thâm Tiêu một cái, oán trách nói: "Coi chuyện tốt của anh kìa."

"Nhưng ba không có khi dễ em ấy," Quý Thâm Tiêu sửa lại, "Ba là đang yêu thương em ấy."

"Quý Thâm Tiêu!" Cả gương mặt Cừu Cẩn đều đỏ lên, "Anh nói bậy cái gì vậy? Bọn nó còn nhỏ như vậy!"

Hai anh em trăm miệng một lời nói: "Con không nhỏ, con đã ba tuổi rưỡi rồi."

Cừu Cẩn: "..."

Khi rời khỏi phòng tập thể dục, Cừu Nhan Khai thò đầu nhỏ qua, thần thần bí bí nói với Quý Tà Bạch: "Em phát hiện ba nhỏ hơi ngốc, em cũng đã biết trẻ con được sinh ra khi Alpha ngủ chung với Omega."

Cừu Cẩn: "..."

Đừng tưởng cậu không nghe.

Quý Tà Bạch: "Ba nhỏ hơi ngốc, cho nên chúng ta càng phải bảo vệ ba."

Cừu Nhan Khai khẽ gật đầu, vẻ mặt như đang nghĩ gì đó.

Một lát sau, cậu nhóc lại có câu hỏi mới: "Nếu Alpha ngủ chung với Omega là có thể có con, nhưng mỗi ngày ba ba với ba lớn đều ngủ chung với nhau, vậy sao chúng ta chưa thấy em trai đâu?"

Quý Tà Bạch dừng một chút, đúng vậy, tại sao chứ?

Thấy anh trai thiên tài không nghĩ ra, lần đầu tiên Cừu Nhan Khai cảm thấy chỉ số thông minh của mình hơn người, vui vẻ hô lên: "Quý Tà Bạch cũng không biết, Quý Tà Bạch cũng là đồ ngu ngốc!"

"Ngậm... Ngậm miệng! Anh chắc chắn biết."

Nhưng mà cậu nhóc nghĩ lại nghĩ, cũng không rõ tại sao, theo lý thuyết, thì bọn họ hẳn là phải có một phòng đầy con nít rồi mới đúng.

Tiểu thiên tài lần đầu tiên lâm vào hoài nghi, cơm trưa cũng không thơm, ngủ trưa cũng không ngủ, tìm cả buổi chiều thì cuối cùng cũng hiểu.

Cừu Nhan Khai là học tra học ghép vần cũng không nhớ, chữ trên máy tính càng không biết, lập tức bước chân ngắn tới hỏi anh trai: "Anh trai biết rồi sao? Tại sao lại không có em trai?"

Quý Tà Bạch tắt phim tài liệu phổ cập khoa học đi, vẻ mặt như bị đả kích: "Thật đáng sợ, em không được xem."

Dưới phổ cập khoa học của anh trai, em trai ngốc cũng hiểu cụ thể về quá trình tạo ra em bé, quá trình ba ba mang thai như thế nào, cho tới trẻ con đến thế giới này như thế nào.

Hai đứa trẻ liếc nhau, trăm miệng một lời nói: "Ba nhỏ đúng là khôn dễ dàng gì."

Sau đó Cừu Cẩn phát hiện, ánh mắt hai đứa nhỏ nhìn cậu đều thay đổi, ngoan ngoãn đến kỳ lạ, nhưng trong sự ngoan ngoãn kia, lại để lộ ra ánh mắt thương hại.

Cừu Cẩn: "?"

Thôi, cậu cũng quen ý nghĩ kỳ quái của hai anh em này rồi.

Lại một đêm khuya, sau khi Cừu Cẩn kể truyện trước khi ngủ cho hai đứa nhỏ xong thì trở về phòng của mình.

Nhưng không ngờ hai anh em lại lén lút đi theo, ghé vào cửa phòng bọn họ, trộm chú ý động tĩnh bên trong.

Nghe tiếng hô của ba nhỏ, Cừu Nhan Khai mở to hai mắt, kinh hỉ nói: "Anh trai, có phải bọn họ đang tạo em bé không?"

Quý Tà Bạch: "Chắc vậy."

Cừu Nhan Khai: "Vậy chúng ta cũng tạo em bé được không?"

"Nhan Khai ngốc, chúng ta mà tạo em bé sẽ bị gọi là loạn luân." Quý Tà Bạch vẻ mặt thương hại, "Hơn nữa quan trọng hơn là, loại chuyện tạo em bé này chỉ có thể cùng làm với người em thích."

"Ngủ chung với người em thích là có thể tạo ra em bé sao?" Cừu Nhan Khai ngây ngốc nói, "Em thích ba nhỏ, em muốn tạo em bé với ba ba."

"Nhan Khai ngốc, đã nói làm vậy sẽ bị gọi là loạn luân, là chuyện không được làm."

"Nhưng anh chỉ nói tạo em bé với anh được gọi là loạn luân, chứ chưa với ba ba cũng vậy."

Quý Tà Bạch: "..."

Em trai ngốc, em đúng là quá ngu ngốc.

Quý Tà Bạch thương hại nhìn đối phương, nhưng cậu nhóc không còn biện pháp gì, ai bảo cậu nhóc chưa từng trải qua chứ?

Quý Tà Bạch thở dài, một hơi phổ cập khoa học toàn bộ kiến thức sinh lý cho Cừu Nhan Khai, còn thuận tiện nói luôn kiến thức an toàn, kết quả là thôi miên Cừu Nhan Khai ngủ luôn, cũng không biết có nghe lọt tai không.

Vậy nên ngày hôm sau khi Cừu Cẩn giúp con của mình tắm rửa, thì phát hiện Cừu Nhan Khai đột nhiên cũng trở nên biệt nữu, trốn đi: "Không, không được cởi đồ lót của con."

Cừu Cẩn ngẩn người: "Không cởi thì sao mà tắm được?"

Cừu Nhan Khai nắm dây quần, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng: "Dù sao cũng không được cởi."

Đương ba ba đã nhiều năm, Cừu Cẩn vẫn không có cảm giác an toàn, đang đứng trong giai đoạn ai cũng muốn hại con của cậu, lập tức trở nên nghiêm túc.

"Có phải có người bắt nạt con không?"

"Không có, là anh trai" Cừu Nhan Khai nhỏ giọng nói, "Tà Bạch nói cho con, nói không thể để cho người khác cởi đồ lót của con, anh ấy nói người cởi đồ lót của con đều là người xấu."

Cừu Cẩn sửng sốt một chút, ngay sau đó cười rộ lên: "Anh trai con còn dạy con mấy thứ đó à?"

"Ừm, anh ấy nói rất nhiều!" Cừu Nhan Khai khẽ gật đầu nhỏ, giống như cái máy hát, "Anh ấy nói con lớn lên đáng yêu như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích con, nhưng mà không thể để người khác hôn miệng của con."

"COn lớn lên đáng yêu như vậy" Là cậu nhóc tự thêm vào, "Nhất định sẽ có rất nhiều người thích con" cũng là cậu nhóc tự thêm. Nhưng Cừu Nhan Khai cũng thấy mình không nói sai, dù sao cậu nhóc lớn lên đáng yêu như vậy, gần như không có người có thể chống lại mị lực của cậu nhóc.

Cừu Cẩn: "Anh trai nói rất đúng, con phải nhớ kỹ!"

Được ba nhỏ cổ vũ, Cừu Nhan Khai càng vui vẻ, lập tức nói: "Anh trai còn nói con không được học ba nhỏ, anh ấy nói trước khi kết hôn không được tạo em bé với người khác, ngay cả khi rất thích cũng không được."

Cừu Cẩn đột nhiên bị nhắc đến: "..."

Lúc trước cậu là thổ lộ, đánh dấu, rồi trực tiếp làm, tốc độ có thể nói là còn nhanh hơn phi thuyền vũ trụ.

Cừu Nhan Khai tràn đầy tin tưởng nói xong, nhạy bén nhận thấy sự trầm mặc của ba nhỏ, nhịn không được hỏi: "Không lẽ Tà Bạch nói sai rồi?"

"Không có, anh trai nói rất đúng." Cừu Cẩn nhéo chiếc má mềm mại của em trai, "Về sau con cũng phải nhớ kỹ, Nhan Khai đáng yêu như vậy, dù là ai cũng không được để đối phương dễ dàng đụng vào người con."

Cừu Nhan Khai lúc này mới vui vẻ, cười tủm tỉm nói: "Con biết rồi!"

Cừu Cẩn: "Vậy Nhan Khai tự tắm được không?"

Cừu Nhan Khai sửng sốt trong chớp mắt, rất nhanh đã vui vẻ lại: "Được, con tự tắm!"

Sau đó cậu nhóc duỗi tay cởi đồ lót ra, rồi nhìn Cừu Cẩn còn ngồi một bên nhìn cậu nhóc, mặt tiểu gia hỏa có chút đỏ lên: "Ba nhỏ ra ngoài được không? Không được xem."

Cừu Cẩn buồn cười: "Ba không nhìn con, ba chỉ lo con té bị thương, nên mới ở đây."

Cừu Nhan Khai tự hỏi hai giây, gật đầu: "Biết rồi."

Cừu Cẩn vui mừng không ít, xem ra đứa trẻ này thật sự đã trưởng thành rồi.

Sau đó cậu liền thấy Cừu Nhan Khai giống như con vịt không ngừng nghịch nước, chơi tới nước trong bồn đều lạnh đi, gần như quên mất việc tắm rửa.

Cừu Cẩn: "..."

Đúng là không thể mong chờ đối với trẻ em ba tuổi mà.

*

Cuối tuần này là đại thọ 60 tuổi của bà nội Cô Thư Nghi, Cừu Cẩn với Quý Thâm Tiêu đã sớm đặt lễ phục, đôi song sinh cũng có tây trang nhỏ, một nghiêm túc một ngoan ngoãn, đứng chung một chỗ đúng là đáng yêu vô cùng.

Khi đo kích cỡ, Cừu Nhan Khai đặc biệt dặn dò, sống chết không muốn mặc đồ giống Quý Tà Bạch.

"Ba nhỏ đừng học mấy người lớn kia, vì bọn con là song sinh nên bọn con phải ăn mặc giống nhau, con tuyệt đối không mặc đồ giống anh ấy."

Còn hên là song sinh khác trứng, nếu nhìn giống y hệt nhau, còn không phải muốn hỏng chết à?

Cừu Cẩn nghẹn lời: "Con đúng thật là... Còn nhỏ như vậy đã phân xấu đẹp, lớn lên còn được."

"Sau khi lớn lên con không như vậy đâu!" Cừu Nhan Khai kiêu ngạo nâng cằm lên, "Sau khi lớn lên con muốn tiến vào giới giải trí giống như ba vậy, để tất cả mọi người thưởng thức tuyệt thế mỹ mạo ~!"

Quý Tà Bạch đột nhiên nói một câu: "Bình hoa."

"Quý Tà Bạch," Sắc mặt Cừu Cẩn trầm xuống, "Mau xin lỗi em trai."

Quý Tà Bạch sửng sốt một chút, cậu nhóc rất ít khi nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc như vậy của ba nhỏ, tuy cậu nhóc cảm thấy lời mình nói không sai, nhưng cậu nhóc dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, nhịn không được mà sợ hãi.

Cừu Cẩn quỳ xuống, nhìn đôi mắt anh lớn, từng câu từng chữ nói: "Cãi nhau với em trai thì không sao, nhưng con không thể dùng khuyết điểm của người khác để công kích đối phương, biết không?"

"A, con biết rồi." Quý Tà Bạch phản ứng lại, chạy đến trước mặt Cừu Nhan Khai, nghiêm túc nói, "Rất xin lỗi em trai, về sau anh sẽ không nói em là bình hoa nữa."

Cừu Nhan Khai cảm thấy từ này khá tốt, còn rất vui vẻ hỏi: "Bình hoa có nghĩa gì vậy? Là đang khích lệ em sao?"

"Đứa nhỏ ngốc," Cừu Cẩn khẽ sờ đầu của cậu nhóc, giải thích, "Đây là từ để mắng chửi con, ý chỉ con chỉ có một gương mặt đẹp thôi."

"Được người khác khen mặt đẹp mà đang chửi? Sao lại có người ngốc như vậy chứ?" Cừu Nhan Khai cảm thấy mình nhặt được lời, vui rạo rực nói, "Con thích từ này! Về sau anh gọi em là Cừu bình hoa đi."

"..."

Em trai hư đầu, chỉ còn lại hai ba con liếc nhìn nhau.

Cừu Cẩn ôm Quý Tà Bạch một chút, chân thành nói: "Con trai à ba sai rồi, ba không nên mắng con."

Quý Tà Bạch thở dài, khẽ vỗ vai của ba nhỏ: "Con hiểu, con tha thứ cho ba."

Cừu bình hoa hoàn toàn không thấy câu nói vừa rồi của mình có vấn đề gì, trừng mắt dùng đôi chân ngắn nhỏ chạy đến trước gương, bắt đầu tạo dáng làm ra tư thế xấu đẹp.

Hừ hừ, cậu nhóc nhất định phải trở thành đứa bé đẹp nhất sinh nhật bà nội, rực rỡ nhất trong đám đông!

Trước khi rời đi, cậu nhóc còn không ngừng hỏi: "Ba ba, màu sắc của cái nơ này có xấu không?"

"Tóc con có rối không?"

"Con có cần trang điểm không?"

Thần tượng nào mà như vậy chứ?

Cừu Cẩn lắc đầu: "Không cần, con trời sinh đã đẹp, nhan sắc vốn có đã đáng yêu hơn nhiều người!"

Cừu Nhan Khai lúc này mới vui vẻ, che khuôn mặt nhỏ lại cười không ngừng: "Vậy sao? Thì ra con lại đáng yêu như vậy!"

Đứa nhỏ được khen đến thỏa mãn, khi đi ngang qua hoa viên thì linh cảm đột nhiên lóe sáng, cảm thấy mình còn có thể đáng yêu hơn nữa, lập tức múa may móng vuốt nhỏ: "Ba ba, con muốn hoa hồng!"

Cừu Cẩn khẽ cười, hỏi: "Là quà tặng bà nội sao?"

"Quà cho bà nội con đã sớm chuẩn bị xong rồi, con chỉ cảm thấy tây trang quá đơn giản, muốn cắm một đóa hoa để trang trí."

Cừu Cẩn: "..."

Quả nhiên cậu không nên mong chờ về cậu nhóc này quá nhiều.

"Nhưng bên ngoài đâu đâu cũng là hoa hồng," Giọng nói Quý Tà Bạch lạnh lùng của vang lên, "Nếu em cài hoa, không phải em sẽ không còn gì độc đáo à?"

Thì ra là vậy? Cũng rất có lý.

Cừu Nhan Khai dùng đầu nhỏ của cậu nhóc tự hỏi năm giây, cuối cùng vẫn tiếc nuối từ bỏ ý nghĩ này.

Vẫn là một mình cậu nhóc mỹ lệ là được.

Đại thọ 60 tuổi của Cô Thư Nghi tương đối náo nhiệt, cửa khách sạn cửa đã sớm có một đống phóng viên.

Khi Cừu Cẩn với Quý Thâm Tiêu xuống xe, tất cả phóng viên đều quay sang, tiếng chụp hình không ngừng vang lên.

Vốn dĩ Cừu Cẩn với Quý Thâm Tiêu lớn lên đã cực kỳ xuất sắc, lại ăn mặc sang trọng, một người ôm một đứa bé mặc tây trang, vừa soái vừa đáng yêu.

"Trời ạ, quá đẹp rồi đó?"

"Ô ô ô, đây là gia đình thần tiên gì vậy!"

"Chụp chưa? Giá trị nhan sắc của cả nhà thật cao!"

Nháy mắt khi xuống xe, Quý Tà Bạch lập tức xoay người: "Để con xuống."

Cừu Cẩn: "Con quá lùn, ba ba sợ người khác dẫm phải con."

"Sẽ không, con sẽ cẩn thận," Quý Tà Bạch nhắc lại một lần nữa, "Con muốn xuống."

Được rồi, Cừu Cẩn đặt người xuống, rất tri kỷ đặt Quý Tà Bạch đứng ở giữa cậu với Quý Thâm Tiêu, phòng ngừa cậu nhóc bị người qua đường dẫm trúng.

Quý Tà Bạch khẽ sửa lại cổ áo, vẻ mặt như tiểu đại nhân: "Em trai ngu ngốc, đã ba tuổi rưỡi rồi còn muốn ba ba ôm, mất mặt."

"Hừ, em mới không phải mất mặt," Cừu Nhan Khai phi thường hưởng thụ cảm giác được Quý Thâm Tiêu, nhịn không được nâng cằm, đắc ý nói, "Em ở càng cao, để mọi người có thể dễ dàng thưởng thức mỹ mạo của em hơn."

Cừu Cẩn: "..."

Quý Thâm Tiêu rất tự hào, con trai nhà anh tự tin như vậy.

"Anh đau lòng thay cho bọn họ," Quý Tà Bạch thở dài, mặt vô biểu tình nói, "Bị bắt buộc phải thưởng thức cái đầu trống rỗng kia của em."

Giống như ý thức được lời này của mình không ổn lắm, trước khi Cừu Cẩn tức giận, Quý Tà Bạch lập tức sửa miệng: "Rất xin lỗi, anh sai rồi em trai, anh không nên mắng em."

Cừu Cẩn: "..."

Biểu hiện của hai anh em ở tiệc sinh nhật hoàn toàn khác nhau, Quý Tà Bạch nhăn khuôn mặt nhỏ, tùy thời tùy chỗ trốn người, hận không thể treo tấm bảng người sống chớ tới gần lên trên người.

Cừu Nhan Khai lại nóng lòng muốn thử, giống như khổng tước nhỏ trong đám người, cậu nhóc muốn cho tất cả mọi người ở đây thấy sự đáng yêu của cậu nhóc.

Buổi tối sau khi về nhà, Cừu Nhan Khai lại dùng cái bàn ty nhỏ kia của cậu nhóc mở máy tính bảng lên, coi tin tức mà truyền thông đưa lên ngày hôm nay.

Biểu hiện hôm nay của cậu nhóc tốt như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều người khích lệ cậu nhóc?

Cừu Nhan Khai không biết chữ, nhưng việc này cũng không ngại chuyện cậu nhóc thưởng thức lời khen người khác khen cậu nhóc. Dù sao người thông minh như cậu nhóc, có chuyện mà không làm được chứ?

Cậu nhóc sao chép từng bình luận vào phần mềm, dùng công cụ chuyển chữ thành giọng nói của Google để phát ra.

Nhưng mà cậu nhóc phát hiện tất cả bình luận đằng trước đều khích lệ hai vị ba ba của cậu nhóc, tuy các ba ba cũng rất tuấn tú lạp, nhưng tại sao không khích lệ cậu nhóc chứ?

Ô ô ô, người khích lệ cậu nhóc đâu rồi?

Cừu Nhan Khai chẹp chẹp miệng, thiếu chút nữa phát khóc. Nhưng người kiên cường như cậu nhóc, quyết định sẽ tiếp tục nghe!

Cuối cùng, sau khi nghe N lời ca ngợi đôi phu phu thần tiên, Cừu Nhan Khai cuối cùng cũng được một bình luận đáng yêu.

[ A a a a a, công tử nhỏ cũng quá đáng yêu! Đôi mắt to như vậy, làn da đẹp như vậy, còn nụ cười của em ấy, tâm của tôi muốn hóa thành nước rồi! Ô ô ô awsl (a tui chết rồi!! ]

Tuy chỉ mới có ba tuổi rưỡi, nhưng Cừu Nhan Khai đã chuẩn xác hiểu được cái từ ngữ internet awsl (a tui chết rồi) này, cậu nhóc biết đây là viết tắt của từ"A tui chết rồi", ý là sắp chết vì sự đáng yêu của cậu nhóc.

Lúc này mới biết sao, Cừu Nhan Khai đặt máy tính bảng sang một bên, tay nhỏ ôm gối ôm, vui rạo rực đi ngủ.

Quả nhiên, trên thế giới này không có người nào không thích cậu nhóc! \ (  ̄︶ ̄) /
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện