Chờ tới khi Cừu Cẩn tắm rửa xong, đã là 7 giờ rưỡi sáng.

Khi cậu đi ra phòng ngủ, cửa phòng đối diện cũng đột nhiên mở ra.

Hạng Hi đứng cạnh cửa, thân hình thon gầy, nhíu mày, cảm xúc còn đang kiề chế lại, nhưng trong lòng đã sớm phun tào.

Cậu ta không ngờ hôm nay mình lại xui xẻo như vậy, lúc sáng bị mất mặt ngay trước mặt của Cừu Cẩn, bây giờ lại trực tiếp đụng phải người.

A a a a quá đáng ghét, anh ta lại tới nữa! Không cần nói chuyện với tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!

Quả thật là hận không thể viết hai chữ từ chối lên trên mặt.

Sau đó cậu ta phát hiện Cừu Cẩn thật sự bỏ qua cậu ta, xem cậu ta như không khí mà đi xuống lầu.

Hạng Hi nhẹ nhàng thở ra, lại cảm thấy có chút không đúng lắm. Lúc trước lì lợm la liếm với cậu ta, giờ lại không nhìn cậu ta cái nào, người này thật sự có thể thay đổi trong một thời gian ngắn ngủi như vậy? Không phải là đang lạt mềm buộc chặt chứ?


Lúc Ăn cơm, Hạng Hi vẫn luôn đánh giá Cừu Cẩn, sau đó phát hiện đối phương thật sự cũng chỉ đang ăn cơm, cái tần suất nhìn bàn rau dưa trộn còn nhiều hơn so với nhìn cậu ta, chẳng lẽ Cừu Cẩn thật sự buông tha cậu ta?

Hạng Hi còn đang tự hỏi, liền nhìn đến Cừu Cẩn đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cậu ta, mày nhíu lại: "Sao cậu không ăn cơm mà đi nhìn tôi làm cái gì?"

Hạng Hi bị bắt tại trận, mạnh miệng nói: "Anh...... Anh nhìn tôi làm cái gì?"

Cừu Cẩn làm vẻ mặt không thể hiểu được: "Không phải cậu nhìn tôi trước thì tôi nhìn cậu làm gì?"

"Tôi mới không có nhìn anh," Hạng Hi mạnh miệng, "Anh không nhìn tôi thì sao biết tôi nhìn anh?"

Cừu Cẩn: "......"

Cậu cũng lười dây dưa với Hạng Hi, quay đầu đối nói với Camera Man: "Mấy người hậu kỳ các anh có thể dán lời tự thuật 'Tôi là con nít' cho cậu ta được không?"


Hạng Hi tạc mao: "Ai con nít!!"

"Được được được, tôi không nói, tôi là con nít, tôi là con nít người Nga."

Cừu Cẩn cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Cơm sáng là do Đan Văn với Đàm Vân Đình cùng làm, cháo trắng đặc sệt rất hợp để ăn chung với rau dưa trộn, rau trộn làm từ giá, hột vịt muối, ngon đến mức làm cậu ăn một hơi hết ba chén cháo.

Ăn xong còn chưa đã thèm, cảm thán: "Nếu có thịt thì tốt rồi"

"Thịt vẫn có," Đan Văn đứng lên, "Hôm nnay chúng ta có ba nhiệm vụ cần làm, nếu hoàn thành tất cả nhiệm vụ, lập tức có thể lấy 600 đồng phí sinh hoạt."

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, từng đôi mắt lập loè ánh sáng khát khao, những ngày tháng ăn chay của bọn họ sắp kết thúc rồi?

Đan Văn lấy ra sáu tấm thẻ: "Đây là ba nhiệm vụ được phân công, bao gồm sửa sang lại hoa viên, gieo trồng cải xanh, còn có chặt gỗ. Hai người một tổ, rút thăm để quyết định người làm chung nhiệm vụ."


Mấy tấm thẻ rất nhanh được rút xong, lại không ai công bố tấm thẻ của bản thân mình, giống như đang đợi mọi người nói trước.

Đan Văn: "Vậy tôi nói trước, của tôi là chặt gỗ."

Cừu Cẩn mở tấm thẻ ra: "Tôi cũng vậy."

Hạng Hi nhẹ nhàng thở ra, làm cái gì cũng được, miễn sao không ở cùng một tổ với Cừu Cẩn là được rồi. Cậu ta mở ra thẻ nhiệm vụ của mình, ngữ khí cũng nhẹ đi vài phần: "Tôi là sửa sang lại hoa viên."

Tầm mắt của Cảnh Nhạc Duyệt thoáng chốc dừng trên người Quý Thâm Tiêu, ngón tay không khỏi nắm chặt thẻ nhiệm vụ.

Sau đó cậu ta thấy đôi môi mỏng của của Quý Thâm Tiêu hé mở, chậm rãi phun ra mấy chữ: "Sửa sang lại hoa viên."

Cảnh Nhạc Duyệt ngăn không được thất vọng, của cậu ta là gieo trồng cải xanh với Đàm Vân Đình.

Rất nhanh mọi người liền bắt đầu làm nhiệm vụ.
Cừu Cẩn cùng Đan Văn chặt gỗ ở sân sau, đầu tiên mang mấy khúc gỗ đặt trên cỏ ở sân sau, sau đó dùng rìu bổ xuống theo thứ tự.

Đan Văn làm mẫu trước, ngẩng đầu hỏi cậu: "Trước kia cậu đã từng chặt gỗ chưa?"

Cừu Cẩn trong đoàn phim cũng đã từng đóng cảnh y hệt với nhiệm vụ, cậu cũng không nói rõ ra, chỉ cầm rìu trong tay cảm nhận sức nặng, nói: "Từng xem trong phỉ rồi, chắc là không quá khó khăn nhỉ?"

"Đúng vậy, sau khi tìm ra phương pháp thì sẽ rất dễ dàng" Đan Văn buông rìu, chỉ cho cậu, "Đầu tiên là dựng thẳng gỗ lên, sau đó ước chừng phương hướng, sau đó giơ rìu lên...... Đúng đúng, chính là như vậy, trực tiếp bổ xuống dưới......"

Một âm thanh vang lên, thanh gỗ phía dưới cây rìu đã bị chia năm xẻ bảy.

Đan Văn: "Đúng là như vậy, đã quen chưa?"

Cừu Cẩn nhe răng cười: "Cảm ơn anh Đan Văn, tôi biết rồi."
Chặt gỗ phải dùng lực của thân thể, sau khi Cừu Cẩn chặt được một nửa thì quần áo cũng bị mồ hôi làm cho ướt hết. Cậu ngẩng đầu lau mồ hôi, nhìn lên đám mây đen đang bay tới từ phía bờ biển, che khuất mặt trời trên đỉnh đầu.

Đan Văn đặt một ly nước chanh xuống, nói: "Hình như trời sắp mưa rồi, uống uống miếng nước rồi chặt một lần hết luôn đi."

Hai người uống nước xong, lại bắt đầu nhiệm vụ đang làm dở.

Quý Thâm Tiêu vốn dĩ đang cắt sửa đám cỏ cây bị chết từ mùa đông trong hoa viên, kết quả đột nhiên nhận được một cuộc gọi khẩn cấp, công ty có chuyện yêu cầu anh lập tức online. Khi đi lên mặt cỏ, Bước chân đột nhiên cứng lại.

Thanh niên giơ lên rìu, mỗi mảng cơ bắp đều lộ ra một độ cung xinh đẹp. Cơ thể giãn ra, từng khối cơ bắp phồng ra, để lại một vẻ đẹp thuần túy, mộc mạc mà trang trọng.
Quý Thâm Tiêu gần như tạm dừng hai giây, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt đi về phía phòng khách.

Chờ sau khi nhóm của Cừu Cẩn đem đống gỗ đã được chặt vào nhà kho chứa gỗ, mây đen trên đỉnh đầu lại bắt đầu đậm màu hơn, Trời sắp mưa.

Đan Văn không thể đứng ngẩn ngơ ở đó được, nói: "Tôi đi qua nhìn Vân Đình một chút, có thể làm phiền cậu sắp xếp lại một chút không?"

Đan Văn cũng không làm tốt bổn phận của một người chồng, nhưng đối xử với Đàm Vân Đình lại luôn yêu thương hết mình, đã được thể hiện trong các hoạt động trước đó.

Cừu Cẩn không khỏi cười cười: "Đi đi, vợ anh quan trọng hơn."

Cậu để rìu lại trong nhà kho, lau khô sau đó đặt trong nhà kho. Mặt cỏ cũng được làm sạch, trên mặt cỏ đầy mảnh gỗ vụn, chờ sau khi cậu quét, trên trời đột nhiên xuất hiện sấm sét.
Mưa to sắp đến rồi.

Nhiệm vụ của bọn họ đã làm xong, Cừu Cẩn đi vào trong sân lấy vòi nước để rửa sạch thân thể, nước dọc theo mương rồi chảy xuống ao nhỏ.

Xung quanh hồ nước có mọc một cây đào, ra đầy quả đào mật ngọt ngào mọng nước, lại để lâu thêm một chút nữa sẽ trở thành màu đỏ. Bên hồ nước còn có các loại cây xương bồ, khoai nước, hoa sen, lá sen rất nhiều, thậm chí gần như đoạt gần hết không gian sinh trưởng của các loài thực vật khác.

Hạng Hi phải làm nhiệm vụ nhiều nhất, chính ngắt vài cây bông sen vào chậu gốm sứ.

Mùa hè không phải thời tiết thích hợp để nhỏ hoa sen, nhưng hôm nay trùng hợp lại là ngày mưa, đảo cũng sẽ không để hoa sen chịu nhiều tổn hại.

Cừu Cẩn rửa xong tro bụi trên người mình, đứng bên hồ nước nhìn một lúc lâu, cũng chỉ nhìn được Hạng Hi đang mặc một bộ đồ không thấm nước đứng dưới hồ, thử vài lần cũng chưa bước xuống.
Lại nói nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ không có thịt ăn, Cừu Cẩn hỏi một câu: "Nếu không thì để tôi giúp cậu?"

Hạng Hi với vẻ mặt cảm kích quay đầu lại, lúc nhìn thấy người tới là Cừu Cẩn thì sắc mặt lập tức biến đổi, lạnh lùng nói: "Không cần, tự tôi làm là được."

Giống như để chứng minh quyết tâm của mình, Hạng Hi đi vào hồ, nhưng lại vì động tác quá mạnh mà mất cân bằng, nháy mắt sắp ngã vào hồ nước đầy bùn.

Lục bình màu xanh, con ếch giống như con nhện, còn có mấy con chuồn chuồn bay trên mặt hồ......

A a a a! Sao lại vừa dơ vừa đáng sợ như vậy, mấy thứ đó với cậu ta cách nhau càng ngày càng gần!

Trong lòng Hạng Hi đang không ngừng hét chói tai, nếu là để cậu ta ngã vào cái nơi này, đời này cậu ta với Cừu Cẩn nhất định sẽ không đội trời chung!
Một giây trước khi cậu ta ngã xuống, bỗng có một sức rất lớn kéo lấy cậu ta. Hạng Hi trong lúc hoản loạn ngẩng đầu lên, liền đối mặt với đôi mắt trong suốt thâm thúy của Cừu Cẩn, làm cậu ta trong lúc nhất thời liền ngây ngẩn cả người.

Cả khuôn mặt Hạng Hi đều đỏ lên, Vừa tức vừa ngượng mà giãy giụa: "Buông tôi ra!"

Cừu Cẩn sau khi kéo người lên liền buông tay ra: "Đừng hiểu lầm, tôi không có bất cứ ý gì với cậu cả."

"Tôi cũng chưa nói cái gì." Hạng Hi nghẹn khí, lại không phát hỏa được, ném tay Cừu Cẩn ra, muốn thử lại lần nữa.

Đáng tiếc đã thử rất nhiều lần nhưng vẫn không thể bước xuống.

Cừu Cẩn vô ngữ, lại nói một lần nữa: "Để tôi làm đi, cậu có thể đi tìm Quý Thâm Tiêu chơi."

Hạng Hi làm vẻ mặt không thể hiểu được: "Tôi đi tìm anh ta làm cái gì?"
Cừu Cẩn dùng ánh mắt hỏi cậu ta: Không phải cậu thích Quý Thâm Tiêu sao?

Hạng Hi khó tin mở to hai mắt nhìn: "Anh có bệnh hả? Tôi thích...... Tôi...anh ta làm cái gì? Ai...... Anh ta?!"

Cái này không phải chính miệng cậu nói sao? Nơi này đương nhiên sẽ có rất nhiều máy quay quay lại cảnh này, tuy biên tập sẽ cắt nối lại, nhưng Cừu Cẩn cũng không có khả năng nói cái loại lời nói như thế này.

Nhưng cậu cũng không muốn đấu võ mồm với Hạng Hi nữa, dứt khoát lùi về sau một bước, vén ống quần lên, trực tiếp đi vào hồ sen.

Hạng Hi đứng bên bờ hồ một hồi lâu, rốt cuộc vẫn lựa chọn việc đi xuống làm nhiệm vụ với cậu.

Bọn họ ngắt hoa sen lên, để phân biệt nên đặt vào trong chậu một lớn một nhỏ, sau khi được chỉnh sửa lại, hồ nước nháy mắt trở nên trong sạch mát mẻ không ít.
Vào lúc bọn họ chuẩn bị đem chậu đi chỗ khác, Quý Thâm Tiêu mặc một cái áo sơ mi trắng đi tới.

"Xin lỗi, tôi có chút việc nên tạm thời trì hoãn nhiệm vụ lại, bây giờ tôi cần làm cái gì?"

Cừu Cẩn: "Dọn chậu đi thôi, đặt dưới mái hiên."

Trời sắp mưa, hoa sen vừa mới nhổ có thể sẽ không chịu được mưa to gió lớn ở bên ngoài.

Chậu gốm rất nặng, phải hai người mới nâng lên được, Quý Thâm Tiêu cuốn ống tay áo lên, cùng với Cừu Cẩn cầm một bên chậu nâng lên.

Giờ từ phía bờ biển thổi tới lại lớn thêm, cuốn theo nước biển rút xuống, chờ đến khi bọn họ khiên cái chậu thứ hai vào, mấy hạt mưa nhỏ bằng hạt đậu liền rơi xuống, trong nháy mắt bọn họ bị ướt như chuột lột.

Đúng lúc này, Quý Thâm Tiêu đột nhiên ngửi được một mùi hương rất nhạt, không biết là tin tức tố của ai, theo nước mưa lan tỏa xung quanh.
Tầm mắt Quý Thâm Tiêu lướt qua bốn phía, sau đó dừng trên người Cừu Cẩn.

Thanh niên chỉ mặc một cái áo ngắn tay, áo bị ướt dính sát vào người, thoáng dùng lực một chút, liền hiện ra cơ bắp bị thít chặt.

"Một chậu cuối cùng, cố lên nào."

Đột nhiên Quý Thâm Tiêu lại dừng động tác: "Cậu đi vào đi, để một mình tôi làm được rồi."

Cừu Cẩn: "?"

"Nguyên một cái chậu lớn như vậy, Quý tổng anh đang nghiêm túc sao?"

Ngữ khí Quý Thâm Tiêu bình tĩnh, lại mang theo một ý từ chối không thể phát hiện được: "Tôi tự xử lí là được rồi."

Người này lại bị gì nữa đây?

Cừu Cẩn mang vẻ mặt không thể hiểu được, nhưng đối phương không cần cậu giúp, cậu cũng lười mặt nóng dán mông lạnh, xoay người chạy vào nhà trốn gió.

Ở phía sau sau, Quý Thâm Tiêu lại đột nhiên nhẹ nhàng thở ra.
Cái mùi hương thơm ngọt kia đã biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện