Khi mang thai được ba tháng, Ôn Mộ bắt đầu đi khám thai định kỳ. Bùi Thư Thần muốn đi cùng nhưng Ôn Mộ lại nói không cần. Cậu thấy Bùi Thư Thần quá bận rộn, hơn nữa mẹ cậu là Hứa Mạn lại có thời gian rảnh, có thể đi cùng cậu cũng được rồi.

 

Bùi Thư Thần không đồng ý.

 

Sinh con là chuyện của cả hai người. Ôn Mộ đã vất vả mang thai, công việc có bận đến đâu hắn cũng muốn sắp xếp thời gian để đồng hành cùng Ôn Mộ.

 

Huống chi là khám thai, hắn làm chồng sao có thể không ở bên cạnh?

 

Trước khi ra khỏi cửa Bùi Thư Thần tỉ mỉ chuẩn bị ấm nước cho Ôn Mộ, khăn quàng cổ và cả mũ len. Trước kia là Ôn Mộ hay nhắc hắn phải mặc ấm, còn giờ thì ngược lại. Bùi Thư Thần xuống xe rồi lại cẩn thận quấn khăn đội mũ cho Ôn Mộ đến kín mít, chỉ để lộ đôi mắt hạnh ướt át sáng ngời.

 

Ôn Mộ bật cười, trêu hắn làm quá lên. Đôi mắt cong cong như ánh trăng non khiến Bùi Thư Thần muốn cúi xuống hôn một cái nhưng lại bị khăn quàng cổ cản lại, đành tiếc nuối bỏ qua. Hai người tay trong tay bước vào bệnh viện.

 

Bắt đầu với siêu âm B, gel lạnh lạnh được thoa lên bụng, đầu dò di chuyển nhẹ nhàng. Ôn Mộ nhìn chằm chằm màn hình thấy trong bụng mình có một "vật thể nhỏ" đang hiện lên. Hình dáng như một hạt đậu, nhỏ xíu như tép riu.

 

Trong bụng mình chẳng biết từ khi nào đã có thêm một sinh linh. Ban đầu Ôn Mộ thấy hơi kỳ lạ, nhưng chỉ vài giây sau lòng liền dâng lên cảm giác kỳ diệu khó tả. Chỉ là một chấm nhỏ xíu vậy thôi, vậy mà sẽ lớn lên trở thành một đứa trẻ thật sự.

 

Khi siêu âm người nhà không được vào trong. Ôn Mộ bước ra, tay cầm tờ giấy kết quả đưa cho Bùi Thư Thần, giọng vừa hào hứng vừa vui vẻ:
"Nhìn này, đây là con của chúng ta nè!"

 

Con của bọn họ.

 

Bùi Thư Thần bị cảm xúc của Ôn Mộ lây sang, trong lòng cũng dần dâng lên một cảm giác ấm áp và kỳ vọng, cảm thấy đây thực sự là chuyện tốt đẹp.

 

Sau siêu âm họ tiếp tục đi đo tim thai. Ôn Mộ nằm xuống, thiết bị được đặt lên bụng. Không lâu sau âm thanh "thịch thịch thịch" vang lên đều đặn trong phòng.

 

Từng nhịp, từng nhịp, nhanh mà đều, như tiếng trống dồn dập.

 

Ôn Mộ kinh ngạc trợn to mắt, tim bé con đập nhanh đến vậy sao! Bác sĩ cười nói đây là bình thường, vào tuần thứ tám tim thai thường đập khoảng 180 nhịp mỗi phút.

 

Ôn Mộ yên tâm nhẹ nhàng thở ra. Cậu nhớ rõ trước đây khi đọc sách thai sản cũng từng nhắc đến nhịp tim nhanh như vậy, chỉ là không ngờ đến khi thật sự được nghe lại khiến người ta xúc động đến thế.

 

Nghe từng nhịp tim đều đều vang lên, Ôn Mộ quay sang nhìn Bùi Thư Thần khó nhịn bật cười thành tiếng, thật sự quá thú vị. Bùi Thư Thần cũng mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu cậu.

 

Từ bệnh viện trở về, vừa ngồi lên xe Ôn Mộ vẫn còn chưa đã thèm, cứ ôm lấy tờ giấy siêu âm đọc đi đọc lại. Biết trong bụng bảo bảo rất khỏe mạnh cậu vui như một đứa trẻ vừa được tặng quà.

 

Bùi Thư Thần giúp cậu thắt dây an toàn, thấy cậu đáng yêu như vậy không nhịn được cúi người lại gần hôn lên môi cậu một cái.

 

Hôn một hồi lâu, đôi mắt Ôn Mộ long lanh hơi nước, khẽ đẩy hắn ra nhỏ giọng than nhẹ:
"Được rồi đó, chiều anh còn phải làm việc mà."

 

Bùi Thư Thần lúc này mới miễn cưỡng buông ra, khởi động xe đưa cậu về nhà.

 

Dọc đường, Ôn Mộ lặng lẽ quay đầu liếc nhìn gương mặt góc cạnh anh tuấn của Bùi Thư Thần. Trong lòng vừa cảm thấy hơi đau đầu lại vừa thấy yêu đến không chịu nổi. Bùi Thư Thần thật sự là quá mê hôn rồi, như thể mắc "hội chứng nghiện thân mật", bắt được cơ hội là dính lấy cậu.

 

Nghĩ lại khoảng thời gian trước đây Ôn Mộ còn từng lầm tưởng Bùi Thư Thần là kiểu Alpha cao lãnh cấm dục. Hóa ra tất cả chỉ là vẻ ngoài đánh lừa người khác mà thôi.

 

-

 

Bụng Ôn Mộ ngày càng lớn, bước sang tháng thứ năm cậu hầu như không còn đến công ty hay ra phim trường, chỉ ở nhà tập trung viết kịch bản.

 

Ở nhà cũng có mặt trái, Bùi Thư Thần quản cậu rất nghiêm. Hắn cố gắng sắp xếp mọi công việc để có thể làm tại nhà, dành thời gian chăm sóc Ôn Mộ từng chút một. Đồ ngọt bị hạn chế, thời gian dùng điện thoại, máy tính cũng bị kiểm soát nghiêm ngặt.

 

Không những vậy, Bùi Thư Thần còn đặc biệt dặn đầu bếp hầm canh bổ dưỡng mỗi ngày cho Ôn Mộ. Cậu thường rên rỉ oán than, tìm cách trốn uống vài ngụm. Cậu cảm thấy cuộc sống hiện tại giống như đang bị vỗ béo, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, bụng thì còn chưa nhô lên nhiều mà người đã có dấu hiệu tròn ra.

 

Chỉ cần Bùi Thư Thần ở nhà, gần như việc gì Ôn Mộ cũng không phải đụng tay. Hắn như sợ cậu đi vài bước cũng sẽ mệt, cứ thế ôm từ nơi này sang nơi khác.

 

Ôn Mộ từng trêu chọc:
"Em đâu phải là búp bê sứ, mỗi ngày còn phải vận động chút chứ. Thật ra anh chỉ đang lấy cớ để ôm em thôi đúng không?"

 

Bùi Thư Thần cũng chẳng phủ nhận, rất thẳng thắn mà đáp:
"Đúng vậy."

 

Ngày thường hắn bận rộn, chỉ có buổi tối mới có thể ở bên Ôn Mộ. Giờ có cơ hội hắn chỉ muốn dính lấy cậu từng phút từng giây.

 

Bước sang tháng thứ năm, Ôn Mộ bắt đầu cảm thấy ngại ngùng với một chuyện, Bùi Thư Thần kiên quyết không cho cậu tự tắm, cứ nhất định phải là người tắm giúp.

 

Ban đầu Ôn Mộ còn ngại, nhưng lâu dần cũng quen, rồi lại bắt đầu thấy... tiện. Bị chiều hư tới mức lười biếng, đến cả việc giơ tay bôi xà phòng cũng trở nên xa xỉ.

 

Ôn Mộ trần trụi, chiếc bụng nhô cao ngoan ngoãn ngồi trong bồn tắm. Bùi Thư Thần ngồi bên cạnh nhẹ nhàng giúp cậu gội đầu, thoa sữa tắm rồi tỉ mỉ xả sạch từng chút một.

 

Tắm xong hắn dùng khăn tắm bọc cậu lại lau khô toàn thân, sau đó sấy khô tóc, cẩn thận bế Ôn Mộ lên giường, đắp chăn ngay ngắn, giống như đang chăm sóc một báu vật nhỏ trong lòng mình.

 

Sau khi kết hôn Ôn Mộ dần buông lỏng bản thân, trở lại thói quen trước đây là không mặc đồ ngủ khi đi ngủ. Mà Bùi Thư Thần lại càng "biến thái" hơn, hắn thậm chí còn không cho cậu mặc cả quần lót, cứ thế ôm ngủ mỗi đêm da kề da, dính lấy nhau như keo.

 

Ôn Mộ uống nhiều canh bổ, làn da còn mịn màng hơn cả trước đây. Bùi Thư Thần càng nhìn càng yêu, tay cứ không kìm được mà vuốt ve, chỉ cần chạm nhẹ một chút đã thấy lòng rạo rực.

 

Mặc dù bác sĩ đã nói từ ba đến sáu tháng là đã có thể làm chút chuyện người lớn, nhưng Bùi Thư Thần sợ không an toàn cho nên vẫn luôn không làm đến bước cuối cùng.

 

Hắn đau lòng Ôn Mộ, không đành lòng để cậu dùng tay, cứ hầu hạ cậu trước rồi sau đó đi vào toilet tự mình giải quyết.

 

Nhiều lần như vậy Ôn Mộ cũng thấy đau lòng, cậu đỏ mặt chủ động nói: "Hôm nay để em làm giúp anh đi."

 

Bùi Thư Thần khẽ cười, trong mắt ánh lên vẻ trêu chọc dịu dàng, cúi đầu hỏi: "Vậy em định giúp anh thế nào đây?"

 

"Giúp anh..." Dù sao da mặt Ôn Mộ cũng mỏng, mấy chữ hạ lưu đến nửa ngày cũng không nói ra được, dứt khoát trực tiếp xốc chăn lên muốn nằm úp xuống lại bị Bùi Thư Thần giữ chặt lại.

 

Bùi Thư Thần hôn cậu một cái: "Để anh tự làm. Ngoan." Trong bụng Ôn Mộ còn có em bé, làm sao hắn lại để cho cậu phải nằm bò ra đấy được.

 

"Không thì..." Ôn Mộ lại nghĩ đến một cách khác, ngại ngùng nhỏ giọng đề nghị, "Dùng... dùng chân cũng được."

 

Bộ dạng vừa ngây ngô vừa quyết rũ này của cậu luôn khiến cho Bùi Thư Thần không giữ bình tĩnh được, mặc dù hắn lo cho em bé trong bụng Ôn Mộ, cố gắng nhẹ nhàng rồi nhưng cuối cùng vẫn khiến cho chân Ôn Mộ bị trầy xước một chút.

 

Sau khi xong việc, mang theo chút áy náy, Bùi Thư Thần giúp Ôn Mộ thoa thuốc mỡ có thể dùng trong thai kỳ. Vừa bôi vừa nhẹ giọng hỏi: "Có đau không?"

 

Ôn Mộ cảm thấy tê rần, lí nhí đáp: "Không đau..."

 

Còn học được nói dối, Bùi Thư Thần mang theo ánh mắt có chút trách cứ mà liếc cậu một cái: "Lần sau đừng có câu dẫn anh như thế nữa."

 

Ôn Mộ hơi nghịch ngợm nghĩ thầm, chắc là không sao đâu...

 

Cậu đưa tay vuốt ve bụng, nhỏ giọng lẩm bẩm:

 

"Bảo bảo đang ở trong bụng, chắc sẽ không cảm nhận được việc ba mẹ đang... làm chuyện này chứ?"

 

Sắc mặt Bùi Thư Thần biến đổi: "Có khi nào... học theo được không."

 

Ôn Mộ cũng dễ bị lừa lập tức luống cuống, Bùi Thư Thần thấy mình đã trêu được cậu, buồn cười mà nói: "Đùa em thôi. Nó vẫn còn là cái bào thai, hiểu được cái gì chứ." Ôn Mộ tức giận dùng gối đập đầu hắn.

 

-

 

Sau khi mang thai Ôn Mộ rất thích ngủ, cũng nhanh cảm thấy mệt mỏi. Cậu có hơi sợ mà nói với Bùi Thư Thần: "Hình như em lại thấy choáng rồi."

 

Bùi Thư Thần sờ sờ mặt cậu an ủi: "Không sao đâu. Bình thường em vẫn hay ngồi ngốc như vậy mà."

 

Ôn Mộ tức giận lườm hắn một cái. Bùi Thư Thần giúp cậu xoa eo, lần này nghiêm túc trả lời: "Hiện tại chỉ hay đãng trí một chút thôi, sinh xong thì sẽ trở lại bình thường."

 

Ôn Mộ nửa tin nửa ngừa: "Thật không đó?" Vì thế cậu bắt đầu bẻ ngón tay đếm đến ngày dự tính sinh.

 

Bụng lớn rồi có rất nhiều trở ngại, eo lúc nào cũng nặng nề đau nhức, còn hay buồn đi vệ sinh, đêm ngủ không ngon. Hơn nữa cậu cũng rất muốn nhanh nhanh được gặp em bé. Bé con ở trong bụng rất ngoan, không quậy phá gì cậu, Ôn Mộ đoán sau này tính cách của bé cũng mềm mại ôn nhu.

 

Bởi vì không biết giới tính nên họ gọi tạm bằng một cái tên dễ dùng, không phân biệt nam nữ.

 

Đến ngày dự tính sinh, Ôn Mộ nằm trên giường bệnh bị đẩy mạnh vào phòng phẫu thuật.

 

Vì sinh mổ, sợ người cha kia của bé con nhìn phải máu sẽ mắc chứng trầm cảm sau sinh nên phòng phẫu thuật không cho người nhà vào cùng. Bùi Thư Thần nắm tay Ôn Mộ an ủi cậu không ngừng, "Đừng sợ, anh ở bên ngoài chờ em."

 

Ôn Mộ gật đầu: "Em không sợ."

 

Cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Bùi Thư Thần không thể nào bình tĩnh được, sốt ruột đứng bên ngoài đi đi lại lại. Bùi Hoàn Chi nhìn đến hoa cả mắt: "Con có thể cố bình tĩnh ngồi xuống một lúc được không."

 

Hứa Mạn hòa giải: "Chị Bùi, kệ thằng bé đi, nó cũng lo lắng mà."

 

Một tiếng trôi qua, từ phòng phẫu thuật phát ra tiếng khóc nỉ non của em bé, đèn hiệu tắt, cửa mở ra, Bùi Thư Thần và Bùi Hoàn Chi ai cũng không đến xem bé con, lập tức tiến tới bên cạnh Ôn Mộ.

 

Hộ lý há mồm trợn mắt, đem bé con giao cho Hứa Mạn: "Chúc mừng gia đình, là một bé trai, 6 cân 8 (3kg4 tính theo cân VN).

 

Ôn Mộ phía sau vẫn còn hôn mê được đưa đến phòng bệnh, sắc mặt và môi đều có chút tái nhợt, Bùi Thư Thần đau lòng vuốt ve đầu cậu.

 

Phòng bệnh là phòng suite, Ôn Mộ ngủ ở phòng trong, Bùi Thư Thần ngồi canh giữ bên mép giường, Bùi Hoàn Chi ôm con của hắn vào hắn mới miễn cưỡng nhìn qua một cái.

 

Hứa Mạn nói: "Giống Thư Thần quá." Bùi Hoàn Chi nói: "Tôi thì thấy giống Mộ Mộ hơn nha."

 

Bùi Thư Thần nhìn bé con hồng hồng nhăn nhó cũng chả nhận ra là giống ai, hiện tại hắn chỉ quan tâm khi nào Ôn Mộ mới tỉnh lại thôi.

 

Khoảng 3 tiếng sau, lông mi Ôn Mộ khẽ cửa động, chậm rãi mở mắt ra, hốc mắt Bùi Thư Thần bỗng nhiên ửng đỏ, lúc nãy hắn thật sự có chút sợ hãi.

 

"Có chỗ nào không thoải mái không?"

 

Ôn Mộ lắc đầu, xoa bóp tay Bùi Thư Thần, cười cười trấn an hắn, sau đó nhìn trái ngó phải: "Bé con đâu?"

 

"Ở bên ngoài." Bùi Thư Thần cúi người hôn cậu một cái rồi đứng dậy đi gọi Bùi Hoàn Chi cùng Hứa Mạn vào thăm Ôn Mộ.

 

Bùi Hoàn Chi ôm em bé, Hứa Mạn nói với Ôn Mộ: "Là bé trai nha."

 

Ôn Mộ ngạc nhiên: "Thật sự là bé trai ư?" Lúc trước bé con ở trong bụng rất ngoan, không giống các bé trai khác quậy phá mẹ, bọn họ vẫn luôn nghĩ đây hẳn là một bé gái. Ôn Mộ còn không nhịn được mua một ít váy nhỏ cho con.

 

Nhưng mặc kệ giới tính là gì, con của mình, Ôn Mộ đều thích.

 

Bùi Hoàn Chi đặt bé con xuống bên cạnh Ôn Mộ, bảo bảo yên tĩnh ngủ, Ôn Mộ rũ mắt nhìn con, có loại cảm giác cực kỳ đặc biệt, trong lòng đột nhiên mềm nhũn.

 

Cậu nhìn bé con một lát, nhịn không được lại nhìn Bùi Thư Thần, hắn lúc này cũng đang nhìn cậu, hai người đối mắt, nhịn không được bật cười.

 

-

 

Bùi Thư Thần thuê người giúp việc, dì Lý cũng tới hỗ trợ, Hứa Mạn và Bùi Hoàn Chi còn thường xuyên tới giúp, một bé con như vậy mà có tới mấy người lo cho.

 

Bùi Thư Thần yên tâm chăm sóc Ôn Mộ. Sau phẫu thuật hắn không cho người lạ chạm vào Ôn Mộ, gội đầu lau người đều là hắn tự tay làm.

 

Lúc đầu Hứa Mạn còn lo lắng, sợ Ôn Mộ ở nhà họ sẽ chịu ủy khuất, cảm thấy Bùi Thư Thần sẽ nghĩ Ôn Mộ phiền, vậy mà trong khoảng thời gian này mới phát hiện kỳ thật Bùi Thư Thần rất thương yêu cậu.

 

-

 

Ba ngày sau, Ôn Mộ xuất viện, về đến nhà mới phát hiện trong phòng ngủ không thấy giường của em bé đâu, nghi hoặc nhìn về phía Bùi Thư Thần.

 

Bùi Thư Thần ôm em bé giải thích: "Con rất ngoan, ban đêm chỉ cần cho uống một lần sữa, không cần để con ở cùng phòng với chúng ta." Omega nam không có sữa, không cần Ôn Mộ tự cho con bú.

 

Ôn Mộ có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến lần trước Bùi Thư Thần vậy mà cũng ghen với con được, đành phải gật đầu đồng ý.

 

Hơn nữa đúng là bé con rất ngoan. Tên thật gọi là Bùi Đường, tên ở nhà là Đường Đường, thỉnh thoảng bi bô mấy tiếng rồi ngủ nhiều, rất ít khi khóc. Ngay từ đầu Ôn Mộ còn lo có phải Đường Đường gặp phải vấn đề gì, nhưng bác sĩ cũng đã nói là không sao, bé con mới sinh ngủ nhiều mới tốt.

 

-

 

Buổi tối Bùi Thư Thần giúp Ôn Mộ lau người xong, bỗng nhiên ghé lại gần người cậu bắt đầu ngửi ngửi.

 

Ôn Mộ đỏ tai: "Anh ngửi cái gì vậy?"

 

"Em có mùi sữa." Bùi Thư Thần nói.

 

Giờ thì mặt Ôn Mộ cũng đỏ luôn: "Bậy à, làm sao mà em có mùi sữa được."

 

"Sao mà không được." Bùi Thư Thần nghiêm túc, "Không phải Omega sẽ có tuyến sữa sao."

 

"Nhưng mà cũng không ra sữa được."

 

Omega đúng là có tuyến sữa, nhưng cũng không phát triển hoàn toàn, chỉ có một chút thôi, căn bản là không dùng được.

 

Bùi Thư Thần nhìn chằm chằm như suy tư gì đó.

 

Ôn Mộ cạn lời, sau từ lúc đó Bùi Thư Thần ngày nào cũng ở trước ngực cậu ngửi ngửi, vẻ mặt nghiêm túc như đang nghiên cứu khoa học vậy. Hắn lúc nào cũng bày ra được trò gì đó lạ lùng.

 

Nhưng Ôn Mộ cũng rất thoải mái, vì thế cũng ỡm ờ không quá ngăn cản hắn.

 

Sau có một ngày, ánh mắt Bùi Thư Thần tối lại, tay xoa xoa bóp bóp một lúc, đột nhiên có một dòng nước trắng nhạt chảy ra.

 

Ôn Mộ ngây người, bị dọa đến choáng váng, trơ mắt nhìn sữa chảy ra bị Bùi Thư Thần hút lấy.

 

Trước ngực ướt đẫm nước, giọng điệu Ôn Mộ giống như khóc nức nở: "Anh... đồ biến thái..." Có khả năng là cậu thật sự bị Bùi Thư Thần làm cho hỏng người rồi.

 

Ôn Mộ kinh sợ, trước ngực chảy đầy nước, hốc mắt có chút hồng, bộ dáng quyết rũ đầy sắc tính, Bùi Thư Thần muốn đè cậu xuống lại sợ đụng phải vết thương của cậu, chỉ có thể kìm chế, tiến lại gần Ôn Mộ hôn cậu.

 

Ôn Mộ có chút giận mình, cảm thấy cực kỳ ngại ngùng, Bùi Thư Thần phải dỗ rất lâu mới thôi, cũng may sữa chảy ra không nhiều, vài ngày sau là không còn nữa.

 

Bùi Thư Thần giống như là thất vọng lắm ấy.

 

Ôn Mộ: "Anh thôi đi được rồi đấy."

 

-

 

Mãi đến ba tháng sau khi sinh mới có thể làm, Bùi Thư Thần sợ sức khỏe Ôn Mộ không tốt, còn muốn kéo dài thời gian kiêng cữ hơn. Ôn Mộ lại có chút sốt ruột: "Em khỏe rồi mà, thật sự không sao cả."

 

Bùi Thư Thần dúi đầu vào cổ cậu, hơi thở nặng nề: "Bảo bối, em cũng thèm muốn quá đi."

 

Thèm thì cứ thèm đi, Ôn Mộ nghĩ, cậu cũng muốn làm mà. Cậu đỏ mặt, mắt ngấn nước, trên người mềm như bông. Bùi Thư Thần sợ vết thương của cậu còn chưa khép lại hoàn toàn, từ phía sau ôm lấy cậu, nhẹ nhàng tiến vào.

 

Quá nửa đêm, Ôn Mộ mệt mỏi được Bùi Thư Thần ôm vào trong lồng ngực: "Sau này lại sinh thêm một bé con đi, em muốn có con gái."

 

Bùi Thư Thần không dám nghĩ. Lần đầu tiên thấy vết sẹo của Ôn Mộ sau khi sinh đã làm hắn đau lòng muốn chết, hận không để bảo người ta dùng dao cắt luôn trên người mình thay cậu. Hắn không muốn để Ôn Mộ phải chịu khổ như vậy một lần nữa.

 

Ôn Mộ nghĩ, sao cũng được, vậy thì dồn hết yêu thương vào bé con Đường Đường cũng được.

 

-

 

Đường Đường càng lớn càng đẹp, không còn vẻ dúm dó lúc mới sinh nữa mà biến thành một bé con trắng tròn. Hơn nữa bé con cũng thật sự rất ngoan, chưa đến ba tháng lúc nào cũng tươi cười, động một chút là cười, cả ngày cứ hi ha ngây ngô.

 

Nhưng mấy bộ váy trước đó Ôn Mộ mua cũng không dùng được, Bùi Thư Thần thấy Ôn Mộ buồn thiu, không hề có tình thương của cha mà đề nghị:

 

"Cũng không phải không mặc được. Con còn bé như vậy, không biết mình đang mặc gì đâu."

 

Mắt Ôn Mộ sáng ngời, đè xuống chút áy náy trong lòng, hứng thú bừng bừng cho Đường Đường mặc váy, bé con giờ vẫn chưa hiểu chuyện, phối hợp cực kỳ. Ôn Mộ tính toán, sau này bé con lớn rồi biết chuyện, cứ ném cái nồi này cho Bùi Thư Thần là được.

 

Sau khi Ôn Mộ thay váy cho bé con xong liền ôm ngực, súyt nữa bị manh chết luôn rồi, cầm di động chụp lại thật nhiều ảnh. Thậm chí lúc đi chụp ảnh mừng 100 ngày của bé con, Ôn Mộ còn mang theo riêng một bộ váy cực kỳ đáng yêu cho bé mặc.

 

Có một ngày Ôn Mộ vào phòng làm việc của Bùi Thư Thần mới phát hiện, trên bàn làm việc của hắn có rất nhiều khung ảnh. Bên trong là ảnh của Đường Đường, cũng có ảnh của cả nhà ba người bọn họ.

 

Ôn Mộ cầm lên, nhịn không được cười ngốc, giống hệt như trong những bức ảnh ấy.

 

—--------------------------------

 

Mều mều: phiên ngoại về gia đình Mộ Mộ đã hoàn. Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện cùng mình.

 

Còn phần phiên ngoại về ảnh đế Cố Trì Thanh sau mình sẽ edit dần dần nhé.

 

Hẹn gặp lại các bạn ở bộ truyện khác ⸜(。˃ ᵕ ˂)⸝♡

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện