Hạ Phỉ không nguyện ý đến Tạ Gia, không vì cái gì khác, khi hắn bước vào sân nhỏ nhà ông nội liền lộ ra không ăn khớp, nhà Tạ Thư Diễn đều là dòng dõi có học vấn, khí chất Hạ Phỉ cùng thổ phỉ tựa như nhau, không riêng gì Tạ Hằng không đem hắn đặt vào mắt, ông nội càng không thể chào đón hắn.

Cho nên lúc trước, vì việc gia đình tụ họp là bắt buộc, chứ bình thường hắn cũng chả phải nghiêm mặt đến Tạ Gia cọ.

Mùi đàn hương thoang thoảng bay ra ngoài sân, ai không biết còn tưởng là có Phật đường ở đây, hai người vừa tiến vào sân thì bà nội vừa vặn đang đứng ở cửa nhà.

"Bà nội."
Mặc dù Hạ Phỉ không được ông nội chào đón, nhưng bà Tạ Thư Diễn hiếm khi nhìn thấy hắn, vừa thấy hai người đến đã cao hứng biết bao nhiêu, "Tới sớm vậy a...!đến đến, mau vào đi."
Hai người im lặng đi sau lưng bà nội, bà nội nói: "Đại ca của con hôm nay cũng tới sớm, đang ở cùng ông nội trong thư phòng tầng hai."
Tạ Thư Diễn nhàn nhạt tiếp lời "Vậy sao", hiển nhiên là thờ ơ với chuyện của anh họ.

Hạ Phỉ càng không có tiếp lời, hắn muốn ở cùng Tạ Thư Diễn lâu một chút nên mới đến sớm, sao còn thời gian so đấu với đại ca Tạ Thư Diễn tâm địa gian xảo này.

Nhà Tạ Thư Diễn cũng rất kỳ quái, cái gì mà niên đại, lão gia tử tư tưởng phong kiến nghiêm trọng, tám phần là trong nhà có ngai vàng, đối với trưởng tử trưởng tôn đặc biệt cưng chiều, hơn nữa anh họ Tạ Thư Diễn, Tạ Thế Hữu cũng là một alpha., hơn phân nửa sự nghiệp vĩ đại về sau dựa vào Tạ Thế Hữu, Tạ Thư Diễn tuổi còn nhỏ, còn là omega, sức khỏe cũng không tốt, ông nội cũng không coi trọng như vậy.

Bà nội lôi kéo hai người họ nói chuyện một hồi, sau đó xoay người lấy từ trong túi quần lấy ra một mảnh Quan Âm, "Diễn Diễn, đây là bà nội cầu cho con, con và Hạ Phỉ kết hôn lâu như vậy, còn không dự định có hài tử sao..."
Đề tài này vốn rất xấu hổ, Tạ Thế Hữu không biết từ lúc nào đã đứng trên tầng cầu thang, thanh thanh cuống họng hận không thể hét lên cho mọi người biết.

"Thư Diễn, em nhanh cầm lấy, tượng Quan Âm là phỉ thúy.

Hai người kết hôn lâu như vậy, bụng một mực vẫn không có động tĩnh, ông bà cũng thay mấy đứa sốt ruột." Tạ Thế Hữu trong nhà miệng oang oang đã quen, dù sao cũng không ai nói hắn ta, hắn ta nói chuyện cũng là không có đầu óc, "Hai người đi kiểm tra một chút, rốt cuộc là thân thể em không được, hay là do Hạ Phỉ không được"
Đối với loại người như Tạ Thế Hữu, đặt ở bên ngoài Hạ Phỉ trực tiếp gọt hắn, bởi vì là thân thích Tạ Thư Diễn, hắn chỉ có thể nén giận.


Cũng không phải hắn không nói giúp Tạ Thư Diễn, lúc đầu còn tức giận, nhưng phản ứng của Tạ Thư Diễn quá mức lãnh đạm, lộ ra Tạ Thế Hữu như con hầu tử lấy lòng mọi người, Tạ Thư Diễn lại chẳng hề để ý, nên hắn cũng lười can thiệp.

Hạ Phỉ nhìn liếc qua Tạ Thư Diễn, thấy hai má anh hơi co giật, anh nắm chặt Quan Âm trong tay không nói lời nào, ánh mắt nhìn ra ao nhỏ không phản bác cũng không nói gì.

Không phải Tạ Thư Diễn không quan tâm, trưởng bối đều nói với anh, người một nhà nên giữ hoà khí, ăn một chút thiệt thòi thì đôi bên không khó chịu, anh nhịn một chút, Tạ Thế Hữu cảm thấy nhàm chán, việc này cũng liền trôi qua.

Đột nhiên, trong lòng Hạ Phỉ khẽ động, omega của hắn được dạy rằng không giành không đoạt mới là có giáo dưỡng, nhưng hắn thì không a...!Hắn không thể không vì omega của mình mà ra mặt.

Tạ Thế Hữu, một alpha lòng dạ nhỏ mọn không khác gì mấy bà thím, Tạ Thư Diễn không nói lời nào, hắn ta càng được nước lấn tới.

Hạ Phỉ tiến lại gần Tạ Thư Diễn, đem người kéo vào khuỷu tay, người trong ngực hắn rõ ràng chấn động, vẻ mặt kinh ngạc nhìn lên, hắn bắn cho Tạ Thư Diễn một ánh mắt an tâm, quay đầu thình lình nở nụ cười một tiếng.

"Anh họ quan tâm việc đó của chúng tôi làm gì vậy? Diễn Diễn còn nhỏ, chúng tôi không nóng vội muốn hài tử.

" Thấy Tạ Thế Hữu muốn mở miệng, Hạ Phỉ không cho hắn ta cơ hội này, "Ngược lại, anh họ a, anh chắc cũng đã ngoài bốn mươi, ở tuổi này còn chưa kết hôn, bác cũng không có lo lắng.

Lớn tuổi rồi, có thể giành giật omega từ các alpha trẻ, khoản điều kiện gia đình thì không phải nói, tôi chỉ lo lắng thân thể anh họ theo không kịp."
Tạ Thư Diễn không tiếng động mà cúi đầu, anh không nhìn thấy biểu cảm của Hạ Phỉ, chẳng qua là sau lưng vì lồng ngực Hạ Phỉ chấn động mà run lên.

"Hạ Phỉ! Anh nói chuyện kiểu gì vậy! Thế Hữu là quan tâm mấy đứa" Không biết bác gái từ chỗ nào chui ra, đối với đứa con trai âm dương quái khí mắt điếc tai ngơ, bao che cho con ngược lại rất nhanh.

Hạ Phỉ da mặt dày, cãi nhau mà thôi, lại chẳng thương gân động cốt, "Tôi chẳng phải thay bác gái sốt ruột sao? Bác xem, vài năm nữa anh họ liền năm mươi, hoa tàn ít bướm, ai còn để ý hắn ta a."
Nghe được bốn chữ "hoa tàn ít bướm" Tạ Thư Diễn không khỏi nhíu mày, mặc dù anh không phải giáo viên ngữ văn, nhưng từ này dường như áp dụng lên người anh họ không quá giống.


Tạ Thế Hữu vểnh môi đi qua, "Thổ phỉ đầu sỏ không có văn hoá, còn mang cả thành ngữ ra nói, không sợ người ta nghe xong cười rụng răng, anh mày năm nay mới có ba lăm! Cậu tính toán kiểu gì vậy? Qua vài năm ai năm mươi cơ!"
Hạ Phỉ chỉ là ra mặt cho Tạ Thư Diễn, cũng chẳng muốn cùng đám thân thích nghèo kiết hủ lậu này so đo, Tạ Thế Hữu nói không sai, hắn chính là điệu bộ thổ phỉ đầu sỏ, bạn rượu cũng sợ đến chuồn mất, hắn chỉ sợ khi mà hắn mở miệng nói, ngoài miệng không cân nhắc, đằng sau có thể cho người đó "một chân dưới mồ" sợ rằng mình nói quá mức, mấy vị trưởng bối không tiếp thu được.

“A.” Hạ Phỉ giống như cười mà không cười, “Cái kia không nên đâu, mới ba mươi lăm mà cái miệng đã hỏng bét như một bà già bảy tám mươi rồi, anh họ, nhìn anh hẳn có chút vội vã, không biết còn tưởng đã gần năm mươi."
Hắn cũng không cho những người có mặt ở đây cơ hội mở miệng, khó có được một màn khẩu chiến như vậy, đâu ngu mà không chiến.

"Ôi chao, bác gái, đừng trách tôi lắm miệng.

Đều là họ hàng, ai mà chẳng muốn thay anh họ suy nghĩ" Hạ Phỉ nói chuyện cũng không đả điên ai.

"Anh họ lớn lên làm bác sốt ruột còn chưa tính, bình thường mọi người cũng không đốc thúc anh ta.

Tướng mạo thì gọi là vững chãi như núi Thái Sơn, hắn và Diễn Diễn đứng cùng một chỗ, hai huynh đệ mà nhìn như người ở động núi.

Hai bác kiếm tiền nửa đời rồi.

Cần gì phải tích lũy nữa? Tranh thủ tìm cho anh họ cái bệnh viện thẩm mỹ, xem còn có thể tu dưỡng được không, con dâu khắp nơi đều không tìm đến, dù kiếm bao nhiêu tiền cũng không có ai thừa kế, anh họ thì keo keo kiệt kiệt, tiền này mà quyên cho tiểu học Hy Vọng.

Chắc anh ta sốc chết"
Trong căn nhà to như vậy, liền nghe thấy Hạ Phỉ ở đây nói đến rúng động tâm can, hắn vừa quay đầu, cầm lấy Quan Âm trong tay Tạ Thư Diễn, nói với bà nội: "Bà, tặng Quan Âm hẳn cũng là do anh họ nghĩ ra a."
Bà nội lớn tuổi, nghe được sững sững sờ sờ, còn chưa theo kịp được tiết tấu của Hạ Phỉ, Hạ Phỉ giơ Quan Âm hướng ánh sáng nhìn sang, đối bà nội nói "Người xem, trong này toàn bọt khí, cái này không phải là phỉ thúy a, Phỉ thúy làm gì có màu sắc như này? Cái này tám phần là hạt châu pha lê nhuộm màu”.


“A...?” Bà cụ vội vàng cầm qua xem xét kỹ lưỡng, “Đây là hạt châu pha lê nhuộm?"
Hạ Phỉ thực sự không biết đó có phải là hạt châu pha lê gì gì đó không, hắn không hiểu về mấy cái đồ chơi ngọc thạch này.

Hắn chỉ biết anh họ Tạ Thư Diễn chính là xúi quẩy, Không phải kim cương thì chắc chắn là đồ sứ, không có bản lĩnh làm đồ cổ ngọc khí thì chắc chắn là ném tiền vào.

Nhìn phản ứng của bà nội, cái này hơn phân nửa là Tạ Thế Hữu đưa.

“Ở đây phá hạt châu thủy tinh này ra, xem còn là Quan Âm không.

Hạ Phỉ càng nói càng hăng hái, “Anh họ, anh tiêu 30 vạn* mua 3 thứ đồ linh tinh tại nơi làm việc, trong quán rượu của tôi, người mua suýt nữa thì gọi cảnh sát ”.

(*) Tầm hơn 1 tỷ VNĐ
Đều là người nội trợ trợ lớn tuổi trong gia đình, ai mà hiểu được những chuyện này, cái nghe thấy là 30 vạn, bà nội bắt lấy tay Hạ Phỉ.

Hạ Phỉ vỗ vỗ hai tay, giả vờ kinh ngạc, "Bà, người không biết sao? lần trước anh họ bỏ ra 30 vạn để tìm người mua ba bộ đĩa cổ, anh ta muốn bán nó.

Người ta nói thứ này là giả, 30 tệ cũng không ai muốn bỏ ra.

Hai người họ gần đánh nhau trong quán rượu của tôi, về sau người mua phải báo cảnh sát a...!May mắn có tôi khuyên can, chuyện này mới được cho qua."
Bác gái đứng cạnh Tạ Thế Hữu vừa nghe đến 30 vạn, cũng không có tâm tư cùng Hạ Phỉ cãi nhau, túm chặt Tạ Thế Hữu nện mạnh, "Anh sao lại làm cái loại chuyện này a...!"
Hạ Phỉ cũng thuộc tuýp người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, còn châm ngòi đốt lửa, "Cũng không hẳn, tôi nói này, dù sao cũng du học nước ngoài, tốt xấu gì cũng phải có chút kiến thức, làm sao có thể tiêu tiền vào mấy thứ đồ chơi này? Trình độ kiểu gì vậy? Ngồi trong quán tôi ăn tràng lợn bàn chuyện, du học về cũng ăn mấy thứ phàm phu tục tử này thôi, cao quý kiểu gì cũng phải hít không khí, bác gái à, huynh đệ thân thiết vẫn phải tính sổ rõ ràng, mấy người đem tiền anh họ tiêu xài trong quán tôi thanh toán một lần cho xong a"
Thật sự là chẳng cho Tạ Thế Hữu chút mặt mũi nào, cảm giác ưu việt tràn ngập, hắn ta gặp người đều mang đến quán rượu Hạ Phỉ, ăn uống no đủ, không trả tiền liền coi như xong, giữa thanh thiên bạch nhật âm thầm ép buộc Tạ Thư Diễn.

Nghe âm thanh cả phòng kêu khóc om sòm, đừng nói là Hạ Phỉ có bao nhiêu hăng hái, hắn đang định cười thì một tiếng quát nghiêm khắc khiến căn phòng triệt để yên tĩnh lại.

“Đều ồn ào cái gì!” Lão gia tử cầm gậy ba toong, chống gậy quay lưng về phía Tạ Thế Hữu, không chút lưu tình nhìn qua.


“Tại thư phòng đều có thể nghe được âm thanh của các anh”
Lão gia tử chỉ một ngón tay vào Hạ Phỉ, "Nhất là anh, gọi các anh về nhà ăn cơm...!thì lại đem chỗ này thành cái chợ"
Dù sao Hạ Phỉ cũng là cháu rể, cháu rể nào so sánh được với cháu đích tôn? Lão gia tử vẫn là bao che khuyết điểm.

Hạ Phỉ đại khái là nóng đầu, lại muốn mở miệng cãi lại, bị Tạ Thư Diễn giật giật góc áo, hắn ho khan một tiếng, lúc này mới dừng xe lại.

Lão gia tử quay đầu lại dạy dỗ Tạ Thế Hữu vài câu, cuộc chiến tranh không thuốc súng vô hình này kết thúc.

Cha và Ba Ba Tạ Thư Diễn đến muộn nên họ đã nghe thấy đôi câu từ dì dọn dẹp ở nhà.

Không biết tình huống lúc đấy như thế nào, vốn định ăn cơm xong buổi tối liền trở về, nhưng khi họ bước ra khỏi cửa thì trời đổ mưa, còn mưa càng ngày càng lớn.

Mắt thấy không có cách nào đi ra ngoài, lão gia tử nói một câu: "Ngày mai Diễn Diễn không có tiết, đêm nay hai đứa ở gian phòng cũ nghỉ ngơi đi."
Cái này đổi lại Tạ Thư Diễn nóng nảy, hai người bọn họ không thể qua đêm ở đó được, lúc chưa ly hôn còn được, giờ ly hôn rồi chuyện này sao mà được.

"Ông ơi, ngày mai Hạ Phỉ còn đi..." Tạ Thư Diễn không nói dối được, hạ bút thành văn lời nói dối đều không nói được, anh đưa mắt nhìn Hạ Phỉ, mong hắn có thể bịa ra một cái cớ hợp lý.

Căn bản không biết trong lòng Hạ Phỉ đang trộm vui cười, còn giả dáng vẻ người vô tội.

Ông nội cau mày, trong ánh người Tạ Gia, Hạ Phỉ rất cứng đầu, có cái chuyện gì mà phải khẩn với trương.

"Hắn có thể có chuyện gì? Gian phòng cũ ngủ không được sao?"
Hạ Phỉ hiếm khi đồng ý với lời nói của ông lão, vội vàng nói: "Không có việc gì, chuyện của cháu có thể di chuyển, bọn cháu sẽ qua đêm ở gian cũ."
...!
9/10/2020
#NTT.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện