Người bán vé liếc mắt nhìn thời gian, liên tục xác nhận với Hạ Phỉ, "Tiên sinh, ngài có chắc chắn muốn xem phim này không? Đã chiếu được 30 phút rồi."
Hai người trên đường lại chậm trễ gần mười phút, Hắc Phi nắm tay gõ gõ lên quầy, "Chỉ là lần này thôi, cô có thể cùng tôi nói chuyện một chút, bốn mươi phút nữa vào cũng không sao."
Tiểu cô nương lẩm bẩm nói: "Cái kia...!Vậy được rồi..."
Nhân viên soát vé ở cửa thấy muộn như vậy còn có khách mua vé cho bọn họ, vừa thay hai người họ soát vé vừa vui sướng còn không kịp, còn chưa kịp xem phim, alpha đã lôi kéo omega đi vào.

Đẩy ra cửa phòng chiếu phim, bên trong một mảnh tối đen, màn hình lớn có chút chói mắt, Tạ Thư Diễn nhỏ giọng nói: "Có phải hay không không tốt lắm?"
Ra vào rạp phim giữa chừng, hay ảnh hưởng đến hiệu quả xem.

Hạ Phỉ đem Tạ Thư Diễn kéo về phía trước một hồi, "Cũng không có người xem, có cái gì không tốt"
Thời điểm Hạ Phỉ đang tìm chỗ ngồi, tỉ lệ ghế đầu đến 10% cũng không còn.

Không biết là tỷ suất phim quá cao hay do phim chiếu quá muộn, phóng mắt ra nhìn thấy ở giữa còn có hai đôi tình lữ.

Hai người họ chọn vị trí ở hàng cuối cùng, Hạ Phỉ một bên phụ giúp người che chắn, một bên thấp giọng dặn dò: "Em cẩn thận một chút a."
Đúng như lời Hạ Phỉ nói, việc hai người họ vào cửa giữa chừng cũng không quấy rầy đám tiểu tình nhân đang xem phim, người ta đối với họ như không thấy, trước sau vẫn anh anh em em.

Mọi chuyện khác đều ổn, cơ mà chính là gần bốn mươi nội dung không xem được, hơn nữa còn là một bộ phim đậm chất ngôn tình, Hạ Phỉ đầu không theo kịp, miệng cũng không nhàn rỗi.

Không khí trong rạp chiếu phim che giấu rất tốt, mặc dù là xung quanh cũng không có người ngoài, Hạ Phỉ nói chuyện vẫn là thản nhiên: "Thầy Tạ."
Hắn đột nhiên đến gần Tạ Thư Diễn và nhỏ giọng hô.

Tạ Thư Diễn chỉ cảm thấy lỗ tai một hồi nóng ẩm, theo bản năng co rụt cổ lại.

"Thầy Tạ." Hạ Phỉ ngồi dậy và tiến lại gần hơn, "Cái này là đang diễn lộn xộn cái gì."
Phim là do Hạ Phỉ chọn ngẫu nhiên, hắn cũng hỏi ý Tạ Thư Diễn rồi mới đến, Hạ Phỉ không những không hiểu được cốt truyện mà còn có chút đui mù.

Cảm thấy mấy người Âu Mỹ thật hay, nam nữ chính là ai cũng không phân biệt rõ
Hạ Phỉ xem không hiểu, Tạ Thư Diễn cũng đừng nghĩ được thanh tĩnh, "Thầy Tạ, cái này không đầu không đuôi, em xem cũng vào được?"
Không phải phim điện ảnh hấp dẫn mà do Tạ Thư Diễn đầy đủ yên tĩnh.

"Thầy Tạ, em thích xem phim điện ảnh à?"

Tạ Thư Diễn chưa nói đến ưa thích, anh hiếm khi có cơ hội đến rạp chiếu phim.

Cũng không biết đầu óc Tạ Thư Diễn chậm nửa nhịp hay anh quá mê hoặc, "Tôi cũng xem không hiểu."
Sẽ tốt hơn nếu bạn không hiểu nó.

Hạ Phỉ cười cười, hắn ở nơi này đợi Tạ Thư Diễn, "Vậy thì lần sau thầy Tạ sẽ chọn một bộ phim nha."
Tạ Thư Diễn đang nhìn chằm chằm vào màn hình, quay đầu nhanh chóng, chóp mũi lơ đãng quét qua chóp mũi Hạ Phỉ, hai người họ quá gần, Hạ Phỉ gần như chiếm hết hơi thở và thị giác của Tạ Thư Diễn.

Hạ Phỉ hoàn toàn không có ý thức vượt qua ranh giới, thậm chí còn tưởng rằng Tạ Thư Diễn không hiểu chuyện, mặt dày nói lại một lần: "Thầy Tạ, em cứ chọn một cái mà tôi hiểu.

Tôi rất ít khi đến rạp chiếu phim."
Hạ Phỉ ở ngoài lời nói ý là bọn họ còn có lần sau.

Tạ Thư Diễn cảm thấy mình nên nói điều gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì, ánh sáng màn hình lạnh lẽo chiếu vào hai người họ, và Hạ Phỉ đang nhìn thẳng vào anh.

Nhịp thở quá nhanh không theo kịp nhịp tim, may mà ở đây không đủ ánh sáng, Hạ Phỉ khó có thể phát hiện hai má Tạ Thư Diễn đang nóng lên.

Mục đích xem phim đã trở nên không còn quan trọng, Hạ Phỉ chỉ muốn nói chuyện với Tạ Thư Diễn một lúc, hắn nắm lấy cổ tay Tạ Thư Diễn và nói, "Cái này đúng chuẩn tắt lửa tối đèn, và phim cũng không hay."
Nhìn có được hay không, Hạ Phỉ chỉ biết là đã động vào đồ sứ, mười phút đồng hồ cũng không có xem.

Hắn đẩy đẩy ngón tay Tạ Thư Diễn, "Đừng xem nữa, viết hai chữ cho thầy Tạ đoán xem."
Một giây sau, lòng bàn tay Tạ Thư Diễn truyền đến cảm giác tê tê dại dại, không đợi anh kịp phản ứng, Hạ Phỉ đã viết xong.

Hạ Phỉ đẩy tay vịn lên, không còn rào cản nào giữa hắn và Tạ Thư Diễn nữa.

"Là chữ gì? Thầy Tạ biết không?"
Hạ Phỉ rồng bay phượng múa viết ra hai chữ, đừng nói đến việc phỏng đoán, Tạ Thư Diễn nhìn cũng chưa chắc đã hiểu được, "Không biết."
"Chậc." Hạ Phỉ nắm bàn tay Tạ Thư Diễn rồi nhấc lên một chút, "Lại đoán xem..."
Ánh mắt của Hạ Phỉ rất tập trung, nhưng hắn không biết rằng Tạ Thư Diễn còn nhìn hắn chăm chú hơn.

Mùi pheromone tỏa ra từ cơ thể của Hạ Phỉ đã thu hút hầu hết sự chú ý của Tạ Thư Diễn.


Anh có chút tham lam nhìn chăm chú về phía mặt Hạ Phỉ.

Vẫn là không có lưu tâm đi đoán chữ.

Viết chữ xong Hạ Phỉ hào hứng bừng bừng ngẩng đầu, vừa vặn chống lại ánh mắt Tạ Thư Diễn, nụ cười trên mặt hắn trì trệ, bình tĩnh nói: "Thầy Tạ tên của mình cũng đoán không ra."
Hắn buông tay Tạ Thư Diễn ra, đem lòng bàn tay mở ra, "Thầy Tạ, em cũng viết một cái."
Mọi người thực sự cần phải hòa thuận với nhau, những ngày này, không khó để Hạ Phỉ phát hiện ra rằng Tạ Thư Diễn sẽ không từ chối.

Trời sinh trên mặt lạnh như băng, nhưng thực chất là hắn nói ra điều gì, Tạ Thư Diễn đều không nghĩ ngợi mà đáp ứng, hắn cho rằng Tạ Thư Diễn sẽ không làm, mà Tạ Thư Diễn lại làm tất cả.

Chịu cùng hắn đi ăn khuya, chịu hơn nửa đêm đi rạp chiếu phim với hắn, chịu cho hắn nắm tay để viết chữ.

Khi những đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào lòng bàn tay Hạ Phỉ, hắn biết rõ ràng lý do cho sự bất cẩn và ngây thơ nhỏ bé đó là gì trong trái tim mình, hắn chỉ đang hỏi xác nhận xem Tạ Thư Diễn có thực sự dung túng hắn hay không.

Chữ viết được một nửa, hắn siết chặt ngón tay Tạ Thư Diễn, có thể cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Tạ Thư Diễn, nhưng anh chậm chạp không ngẩng đầu lên, chẳng qua là hai tay dần dần chuyển từ năm ngón thành mười ngón đan xen.

Tạ Thư Diễn không có giãy dụa, trước sau như một trầm mặc, Hạ Phỉ được một bước lại nắm càng chặt hơn, tựa hồ rất sợ Tạ Thư Diễn sẽ bỏ tay ra khỏi hắn.

Con người dù có trầm lặng đến đâu thì cũng chỉ là đang giả vờ bình tĩnh thôi, Pheromone thì không thể lừa dối, giống như nửa đêm linh tinh dây dưa cùng một chỗ, thế nào cũng sẽ là Thiên Lôi động đến Địa Hoả.

Hai người bọn họ cứ một mực như vậy đến khi hết phim, không ai hỏi tại sao và cũng không ai buông ra.

Lúc đèn được bật sáng, đôi tình nhân trẻ tuổi phía trước lần lượt đứng dậy, Hạ Phỉ đợi cho đến khi mọi người đi hết rồi mới kéo Tạ Thư Diễn ra ngoài.

Tay nắm rồi sẽ không muốn buông ra, miệng đóng lại sẽ không muốn mở ra, Hạ Phỉ thực sự sợ bất kỳ xáo trộn nào sẽ phá vỡ sự yên bình hiện tại, nếu có thể mà nói, hắn muốn cứ thế này đưa Tạ Thư Diễn về nhà.

Đáng tiếc là nếu bọn họ còn đi nữa là sẽ đi tới sáng mai.

Hạ Phỉ mở cửa xe cho Tạ Thư Diễn, thắt dây an toàn rồi mới ngồi vào ghế lái, hắn lái xe rất chậm, không ngoa khi nói rằng còn chậm hơn so với lúc hắn thi bằng lái xe, hắn vẫn còn điều gì đó muốn nói với Tạ Thư Diễn.


Bảo rằng thời gian trôi qua quá nhanh, thời gian trôi qua quá nhanh, hắn sợ mình còn chưa kịp nói.

Lúc xe dừng ở tầng dưới nhà Tạ Thư Diễn, bầu không khí xấu hổ làm người ta thực sự khó nói chuyện, Tạ Thư Diễn cúi đầu, vươn tay bấm dây an toàn nói: "Buổi tối hôm nay cảm ơn anh..."
Mu bàn tay Tạ Thư Diễn nóng lên, Hạ Phỉ vươn tay che mu bàn tay anh, dùng sức ấn vào chốt dây an toàn.

"Thầy Tạ." Hạ Phỉ vươn người ra ghế lái phụ, "Lúc trước...!Bạn cùng lớp của em nói anh ấy sẽ đến gặp chúng ta, lúc nào đến a....!Đừng quên bảo tôi."
Hạ Phỉ không nói vậy thôi, chứ hắn luôn nhớ trong lòng, hắn muốn tham gia buổi tụ tập bạn bè của Tạ Thư Diễn với tư cách là chồng em ấy.

Môi Tạ Thư Diễn khẽ run, nhưng anh vẫn không nói.

"Tôi đều nhớ hết rồi." Hắn muốn quan tâm Tạ Thư Diễn.

Mọi thứ về Tạ Thư Diễn đều nằm trong tâm trí hắn.

Sau khi ly hôn hắn muốn làm những chuyện này để cứu rỗi, hy vọng mất bò mới lo làm chuồng chưa muộn.

Tạ Thư Diễn nhẹ gật đầu, "Ừ."
"Cái kia..." Hạ Phỉ vẫn không muốn để anh đi, không nhịn được lấy ngón tay xoa xoa mu bàn tay Tạ Thư Diễn, Hạ Phỉ nóng vội, trong nội tâm mắng mình từ lúc nào ngốc đến vậy.

Tạ Thư Diễn kiên nhẫn mười phần, thần sắc như thường mà chờ Hạ Phỉ.

"Bất quá, em cũng đã lâu rồi không uống thuốc...!Những loại thuốc đó sau khi uống cũng không khá hơn...!Tôi so với thuốc còn tốt hơn."
Tạ Thư Diễn siết chặt ngón tay, nhanh chóng rũ mắt xuống.

Hạ Phỉ nhận ra rằng mình nói sai, vội vàng nói: "Tôi không có ý đó.

Tôi...!Tôi không đùa giỡn lưu manh.

Ý của tôi là, mặc dù chúng ta đã ly hôn và không còn lợi ích với pháp luật, nhưng tôi vẫn có trách nhiệm...!Lý do...!Hầy...!"
Hạ Phỉ càng nói càng cảm thấy không đúng, đều cái gì là cái gì a.

"Thầy Tạ, về sau...!nếu có tình huống như tối nay...!em có thể tìm tôi...!cũng không phải..." Hạ Phỉ dừng lại một chút, "Bất luận tình huống nào em cũng có thể tìm tôi...!Đừng trốn ở nhà một mình rồi không nói gì, nếu em không muốn gọi điện, thì có thể nhắn tin, tôi thấy được, tôi nhất định sẽ tới, tôi sẽ đến, tôi...!đánh tiếng là tôi sẽ đến, tôi rất vui khi được giúp thầy Tạ làm bất cứ việc gì".

Hạ Phỉ sẵn sàng cùng Tạ Thư Diễn về nhà, cùng tham gia một buổi tụ tập bạn bè, hay như tối nay, chỉ muốn cùng ăn tối và đi xem phim.

Hạ Phỉ đều nguyện ý.


Hắn muốn bù đắp tất cả những điều trước đây đã không đồng hành cùng Tạ Thư Diễn, nếu Tạ Thư Diễn cho hắn một cơ hội, hắn sẽ sẵn sàng phụng bồi nếu em ấy muốn đi đâu.

Tạ Thư Diễn trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, giống như pháo hoa thoáng qua trên trời quang.

Câu nói kia vì cái gì mà lại mắc kẹt trong cổ họng Tạ Thư Diễn, thời điểm anh sắp nói ra, lại rành rành bị nuốt trở về.

Có quá nhiều câu hỏi cần truy vấn, nếu không có câu trả lời mà hắn muốn, hắn sợ sẽ thất vọng.

"Cảm ơn."
Tạ Thư Diễn thói quen dùng bình tĩnh để che dấu tâm tình, giống như mặt nước hồ thu, khi gió thổi, vạn vật lướt qua sẽ tạo thành gợn sóng, một lát sau sẽ trở lại bình yên như xưa.

Hạ Phỉ thăm dò như ném hòn đá xuống hồ, không phải sóng to gió lớn cũng không thể đánh thức được tâm Tạ Thư Diễn.

Trừ khi Hạ Phỉ có bản lĩnh quấy đến long trời lở đất.

Hạ Phỉ gỡ tay ra khỏi Tạ Thư Diễn, nhẹ nhàng đè xuống dây an toàn, sau đó lại xuống xe thay Tạ Thư Diễn mở cửa, "Thầy Tạ, ngủ ngon."
" Ngủ ngon."
Hạ Phỉ dựa vào cửa xe, nhìn bóng lưng Tạ Thư Diễn.

Không phải hắn không muốn ở lại đây với Tạ Thư Diễn, nhưng sự biến đổi giữa hắn và Tạ Thư Diễn chỉ mới bắt đầu, điều hắn muốn là sự cho phép và chấp thuận của Tạ Thư Diễn, chứ không phải mặt dày mày dạn đùa nghịch lưu manh với Tạ Thư Diễn.

Nơi này hắn đến rồi lại đi, trong lòng hắn biết rõ bây giờ hắn không đi lên không phải là vì sĩ diện, cái hắn muốn là đường đường chính chính có một thân phận mà Tạ Thư Diễn không cách nào cự tuyệt.

- -----------
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ lão sư thích Hạ Phỉ là một chuyện rất bình thường đi? Hạ Phỉ lại cứ như vậy lẳng lơ, lại còn là Alpha đầu tiên tiếp xúc thân mật với thầy Tạ.

Hai người sớm chiều ở chung, quá dễ dàng nảy sinh tình cảm, không tin thì mọi người cứ thử xem, đối phương cho dù là đầu heo đi chăng nữa thì cũng nhận ra sự mập mờ đó, hơn nữa ấn tượng đầu tiên cũng rất quan trọng, Hạ Phỉ trong nội tâm Tạ Thư Diễn là một người được coi là có tấm lòng, bất luận là cái khuyết điểm lần đầu tiên thì cũng không che lấp được khuyết điểm.

Đúng rồi, nhân tiện nhớ bình chọn cho tác giả.

...!
5/11/2020
#NTT.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện