Hai người nhẹ chân nhẹ tay một trước một sau hướng phòng bếp đi tới, Tạ Thư Diễn lo lắng sẽ đánh thức mẹ Hạ, lại không hiểu sao cảm thấy thẹn, anh chỉ thức dậy tìm đồ ăn khi còn nhỏ.

Hạ Phỉ sinh ra không dành cho nhà bếp, đồ vật có sẵn đối với hắn cũng khó nhằn.

Hai người bọn họ không mở đèn, một người đứng xoay lưng lật mở tủ lạnh, còn người kia đứng đấy dựa vào khung cửa.

Đại khái là quá an tĩnh rồi, Hạ Phỉ lúc nói chuyện cũng không kìm lòng được mà giảm thấp âm thanh.

"Ăn cái gì? Cái này làm làm sao a?"
Tạ Thư Diễn cũng rất ít khi nấu cơm, "Là súp chan cơm a, bỏ vào lò vi sóng là được."
Cả hai yên lặng lắng nghe âm thanh của lò vi sóng, xuyên qua lớp kính của lò vi sóng thấp thoáng ánh đèn vàng như ẩn như hiện.

Cho đến khi tiếng "ding" vang lên, lò vi sóng mới dừng lại, Hạ Phỉ đem bát đặt xuống bàn, "Cứ ăn như vậy?"
Tạ Thư Diễn đại khái là thực sự đói bụng, ngồi ngay ngắn đến trước bàn cơm, từng muỗng từng muỗng thổi thổi, ăn một cách chậm rãi.

Hạ Phỉ ngồi xuống bên cạnh anh, hắn không ăn nhưng miệng cũng không nhàn rỗi, "Cái thứ đồ vật này mà cũng ăn được?"
Tạ Thư Diễn liếc mắt nhìn hắn, lúc đói ăn cái gì cũng ngon, Hạ Phỉ bây giờ lâm vào trạng thái không còn gì để nói.

"Ừ."
Không để ý tới hắn cũng không sao, nhưng là làm như vậy, hắn vẫn cao hứng, mặt dày nói: "Cho tôi nếm một miếng."
Lúc ăn tối cũng không phát giác nó có ngon hay không, cái đồ vật này phải tranh nhau ăn mới ngon, mới cảm thấy mới lạ.

Cũng không biết hai người bọn họ ai cố ý, đều đè xuống âm thanh nói chuyện, Hạ Phỉ một khi cao hứng thì nói đặc biệt nhiều, Tạ Thư Diễn khe khẽ "Ừ" một tiếng
Nội tâm Hạ Phỉ ngưa ngứa khi nghe được tiếng ậm ừ ngắn ngủi dinh dính, lần đầu tiên hắn cảm nhận được ý tứ của câu “vợ con và một cái giường ấm*”
(*) Cuộc sống đơn giản, hạnh phúc
“Phùng sư phụ làm cơm ngon hay mẹ tôi làm ngon?" Hạ Phỉ có chút đắc ý quên hình, “Dù sao mẹ cũng không có ở đây, em cứ nói thật đi.”
Khi bề trên không có ở đây, Tạ Thư Diễn cũng sẽ không sau lưng dị nghị nói lời không phải, anh mím môi không nói.

Hạ Phỉ hay ba hoa chích chòe cũng không trông cậy được vào Tạ Thư Diễn bình luận một phen "Mẹ tôi làm cái này cũng tính là được cho qua cửa đi, vẫn là không thể nói trước mặt bà, tính khí nóng nảy."

Giọng Hạ Phỉ hơi thấp, khi nói chuyện lời nói nhanh nhanh chóng chóng, chẳng qua giọng điệu trầm hơn bình thường, làn điệu vừa vừa, khi nói nhiều hắn rất dễ dàng cười.

Cười cực kỳ cuốn hút, thậm chí nó không hề buồn cười nhưng từ miệng Hạ Phỉ nói ra, Tạ Thư Diễn cũng bị ảnh hưởng từ hắn.

Tùy tính, nhẹ nhõm, tự nhiên, ở nơi này trong lúc lơ đang toát ra hai người họ cũng như vợ chồng bình thường ở bên nhau.

Tại đây thời điểm canh ba lúc nửa đêm, người thủ thỉ với bạn mới là người thân cận với bạn nhất.

Bên ngoài vạn gia đăng hoả* đúng thời điểm phòng ngự của người ta yếu nhất, cùng nhau ngồi ăn bát cơm, nói vài câu cũng cảm thấy ấm lòng.

(*) Cảnh ban đêm tại thành phố
Hạ Phỉ chỉ lo trêu ghẹo Tạ Thư Diễn, căn bản không để ý đến lão thái thái đã sớm đứng đằng sau, lão nhân thính giác tốt, dù động tác nhỏ như thế nào, vẫn có thể đánh thức bà.

Nhìn thấy Hạ Phỉ với Tạ Thư Diễn cùng ăn cơm lúc nửa đêm, một người thì nói nhiều đến mặt mày hớn hở, mẹ Hạ cũng không tiến lên quấy rầy, liền quay trở lại phòng.

Có lẽ do chính mình oan ức con mình? Hạ Phỉ và Tạ Thư Diễn không có sự tình gì cả?
Mẹ Hạ định ở lại một tuần, giờ không đối đãi gì nữa ra về, Hạ Phỉ còn đang chìm đắm trong niềm vui sướng nửa đêm được ngủ với vợ, trong lúc nhất thời phản ứng không kịp.

“Cái này… Mẹ phải rời đi?” Mẹ hắn đi rồi, Tạ Thư Diễn cũng phải đi, việc này lại toang rồi.

Mẹ Hạ vội vàng thu dọn đồ đạc, "Lúc đến anh không chào đón, bây giờ lại không nỡ bỏ? Không nỡ bỏ cũng phải bỏ, nếu không trở về, cha của anh sẽ chết đói."
Hạ Phỉ không vui nhưng vẫn cậy mạnh làm một bộ dạng không thèm để ý "Con có cái gì là không nỡ bỏ chứ, sau này mẹ đừng quản chuyện gia đình người ta....!tự lo ba mẫu đất cho ngài nhà mình đi, muốn đến là đến đi là đi, thật là bất tiện cho cặp vợ chồng trẻ chúng con."
“Này! Hả!” Mẹ Hạ dương tay tát hắn một cái, nói ra triết lý thấm thía lòng người: “Hạ Phỉ, tôi nói cho anh biết, anh phải để trong lòng a...!Đừng có đến lúc tôi vừa đi, anh liền gạt Diễn Diễn sang một bên "
"Mẹ đã có thể nói ra lời này, con làm sao dám bỏ mặc em ấy."
Hạ Phỉ cũng là có cực khổ, trong lòng tự nhủ, Tạ Thư Diễn ngay buổi tối nay rất có thể sẽ rời đi, hoặc đợi đến sáng mai a.

Buổi tối đến đón Tạ Thư Diễn tan làm, ha Phỉ đã nhận được câu trả lời, Tạ Thư Diễn không có lý do gì để ở lại, em ấy không mang theo nhiều đồ khi đến, và việc rời đi đêm đó cũng không có gì là phiền phức.

Hạ Phỉ thậm chí không biết phải nói gì khi muốn giữ người ở lại, rốt cuộc nếu Tạ Thư Diễn không rời đi đêm nay thì ngày mai em ấy cũng rời đi, ở lại thêm một đêm cũng không thay đổi được gì.


Hắn lái xe đưa Tạ Thư Diễn về, còn giúp mang đồ của Tạ Thư Diễn lên phòng, nếu hắn tìm được một lý do hợp lý để ở lại một thời gian, thì vẫn không giúp được gì.

Đợi đến lúc Hạ Phỉ lẻ loi trơ trọi trở lại xe, chỉ cảm giác thấy giống như một ly trà lạnh sau khi rời đi, hắn ghé trên tay lái, nhìn về phía ánh sáng qua cửa sổ phòng Tạ Thư Diễn.

Một khắc này trong đầu hắn cái gì cũng không muốn, hắn chỉ đang nghĩ đến chuyện tái hôn, Hạ Phỉ muốn Tạ Thư Diễn ở nhà chờ hắn, mà không phải hắn ngồi khô trên xe, thẫn thờ nhìn cửa sổ trên lầu.

Nhưng hắn không rõ Tạ Thư Diễn nghĩ như thế nào, có thể dùng chung một bộ đồ ăn với chính mình, có thể trong đêm chủ động tiến vào trong lồng ngực hắn, nếu có thể lại để cho hắn làm những chuyện thân mật hơn, chỉ cần một ánh mắt Tạ Thư Diễn, Hạ Phỉ đã sớm gạt đi, lăn ra và bò lên gõ cửa phòng.

Toàn bộ đều không có, Tạ Thư Diễn cùng với ngày ly hôn giống nhau, Hạ Phỉ suy nghĩ là do chính mình trì độn, hay là do Tạ Thư Diễn tâm tình niệm niệm không thèm để ý.

Hạ Phỉ không phải là người duy nhất không quen, sau khi tắm xong, Tạ Thư Diễn nhìn mình trong gương, hai mắt đỏ bừng vì nhiệt, vô thức sờ sờ vị trí của tuyến.

Thói quen giống như dây leo tùy ý sinh trưởng, thời điểm trí mạng quấn lấy âm thầm không tiếng động, hắn có thể quấn lấy cổ Tạ Thư Diễn, khiến anh không còn khả năng phản kháng.

Tạ Thư Diễn mở ra vòi nước, tạt một vốc nước lạnh lên mặt, nhiệt độ trên mặt không hề suy yếu.

Nếu hôm nay anh vẫn ở cùng Hạ Phỉ, vậy thì bây giờ Hạ Phỉ sẽ đứng ở cửa phòng tắm đợi anh, cùng hắn nằm dài trên giường, cùng hắn nói những chuyện vụn vặt, nhưng tất cả đều không có.

Anh dường như đang trong chu kỳ nghiện Hạ Phỉ và bỏ mặc một mình Hạ Phỉ chết trong đó.

Vào đêm đầu tiên rời khỏi Hạ Phỉ, Tạ Thư Diễn đã trải qua một đêm toàn ác mộng, khi tỉnh dậy vào ban đêm, nhịp tim của anh tăng nhanh, cơ thể đổ mồ hôi.

Lúc anh ngồi dậy, bên người không có ai mơ mơ màng màng hỏi anh xảy ra chuyện gì.

Tạ Thư Diễn nắm lấy điện thoại trên tay muốn gọi điện thoại cho Hạ Phỉ, anh khó chịu đến mức từng lỗ chân lông trên người đều co rút lại, lồng ngực nặng trịch, như một cục tuyết đọng lại không thể tan đi.


Tuy nhiên, cuộc gọi cuối cùng vẫn không được thực hiện, Tạ Thư Diễn sợ Hạ Phỉ sẽ cúp máy như lần trước, lúc Tạ Thư Diễn yếu ớt nhất, bất kỳ hành động không đếm xỉa nào của Hạ Phỉ sẽ là cọng rơm cuối cùng nghiền nát anh.

Khi anh không chọn Hạ Phỉ, Tạ Thư Diễn cũng không chọn uống thuốc, bọc lấy chăn mền, một lần nữa nằm dài trên giường.

Sáng sớm ngày hôm sau Tạ Thư Diễn thiếu chút nữa dậy muộn, cho tới trưa tinh thần cũng không tốt, khi đang lang thang trong văn phòng, Hạ Phỉ bất ngờ xuất hiện với cà mên y như ngày hôm qua.

Hạ Phỉ đã trở thành một vị khách thường xuyên đến văn phòng trong thời gian này, các giáo viên khác cũng đã quen với điều này, nhưng Tạ Thư Diễn là người trong cuộc lại lộ ra chút kinh ngạc.

"Sao anh lại tới đây?"
Bất quá mới qua một đêm mà thôi, Tạ Thư Diễn không cần lạnh nhạt với việc hắn đến như vậy chứ, Hạ Phỉ giữ ót không biết trả lời thế nào cho phải.

Hắn bắt đầu việc này đầu tiên, đã đến lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba, không có lý do gì để bỏ cuộc giữa chừng, nếu hắn không đến vào buổi trưa thì cả ngày cũng không có cơ hội gặp Tạ Thư Diễn.

Vì vậy, Hạ Phỉ lần đầu tiên trở nên lúng túng...!Bắt đầu đáp phi sở vấn, "Cái kia, không phải mỗi ngày đều phải đến sao"
Hạ Phỉ biết rõ mình có ý tứ gì, mẹ hắn đã về rồi, không cần phải thực hiện những thứ này nữa.

Hạ Phỉ lòng dạ biết rõ, nhưng hắn giả ngu ngắt lời: "Tối hôm qua em có đói bụng không?"
Hắn khiến cho Tạ Thư Diễn có thói quen ăn vặt trong vài ngày, đột nhiên biến mất, liệu Tạ Thư Diễn có quen với nó không?
Tạ Thư Diễn siết chặt nắm đấm, móng tay cắm vào lòng bàn tay.

Thấy Tạ Thư Diễn không lên tiếng, Hạ Phỉ quay đầu lại, thấy sắc mặt anh không khá hơn, Tạ Thư Diễn ban đêm hay gặp ác mộng, có phải hay không do đêm qua ngủ không ngon?
Hắn thuận theo không buông tha: "Em tối hôm qua lại không thoải mái sao?"
Tạ Thư Diễn tự nhận là anh không có yếu ớt như vậy, còn Hạ Phỉ sơ ý bất cẩn, chưa bao giờ để ý đến sự hiện hữu của mình.

Cái kia, Hạ Phỉ từ khi nào thì bắt đầu để ý đến mình?
Hạ Phỉ hai mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm Tạ Thư Diễn, tựa hồ muốn trên người Tạ Thư Diễn tìm ra đáp án, ánh sáng quá chói mắt, Tạ Thư Diễn dường như bị hắn chiếu rọi.

Anh có thể chịu đựng được sự thờ ơ của Hạ Phỉ, nhưng lại không chịu nổi Hạ Phỉ một tiếng quan tâm.

Biểu cảm của Tạ Thư Diễn rất cứng, thẳng đến lúc ăn cơm cũng không nói lời nào với hắn.

Hạ Phỉ không nhạy cảm về mặt cảm xúc, hoặc nói là hắn có thói quen giả ngu.

Tạ Thư Diễn trầm mặc tập mãi thành quen, nhưng hắn luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.


Nghi hoặc rồi lại nghi hoặc, Hạ Phỉ làm bảo mẫu rất vui vẻ, cũng không chờ đợi lâu ở trường, Tạ Thư Diễn ăn cơm xong liền thu dọn rời đi, chẳng qua so với trước kia thiếu câu "Buổi tối tới đón em".

Liên tiếp vài ngày đều không nhìn thấy bóng dáng Hạ Phỉ, đây chính là mặt trời mọc đằng tây, nói không có chuyện gì xảy ra chỉ có quỷ mới tin, Khôn Tử thật sự sợ Hạ Phỉ định làm con thiêu thân nên chủ động liên lạc với Hạ Phỉ.

Hạ Phỉ trong tiệm cũng không vào, trực tiếp bưng cà mên đến quán bar, Khôn Tử tại cửa ra vào tiếp hắn, nhìn thấy hộp giữ nhiệt bên tay lái phụ, "Ồ, cái này là làm gì vậy? Ai phải nằm viện à?"
Hạ Phỉ kéo phanh tay, mặt đều vặn lại hết với nhau, "Mồm cậu đúng là miệng chó không khạc ra được ngà voi"
“Không phải đi bệnh viện, vậy thì anh làm cơm mang cho ai a.” Khôn Tử dẫn Hạ Phỉ vào trong, quán bar buổi chiều đóng cửa không có người ngoài.

“Anh mấy ngày nay đều không có tin tức, làm cái gì vậy?
Hai người bọn họ trực tiếp đi đến văn phòng trên lầu, Khôn Tử thuận tay cầm một bình rượu đưa cho Hạ Phỉ, Hạ Phỉ nhíu mày không có nhận, "Cai rồi."
Khôn Tử kinh hãi, "Anh gặp chuyện gì sao? Nói cho em biết anh có chuyện gì."
"Aizzz, cả ngày sống một bộ dạng mơ mơ màng màng cho ai xem, tôi chỉ đang cân nhắc mấy thứ."
Khôn Tử càng sợ hơn, "Anh không phải chứ, ly hôn xong liền muốn khám phá hồng trần, muốn hiểu rõ cuộc sống huyền ảo? Giác ngộ a? Anh lại còn đang suy nghĩ mấy thứ?"
“Cái miệng của cậu...!Có thể nói chuyện hảo hảo một chút thì hẵn nói, bằng không thì đừng mở miệng” Hạ Phỉ thở dài, ngữ khí đặc biệt đau thương phiền muộn, “Khôn Tử, tôi thật sự là sao?
Khôn Tử thiếu chút nữa không thốt lên được, "Anh đột nhiên hỏi một câu kích thích tư duy như vậy, anh bảo em phải trả lời như thế nào."
"Chúng ta đều đi một đường, cậu đối với A Ngọc thành thật đi theo, tôi như thế nào luôn cảm thấy thất thường."
Tình cảm huynh đệ thiếu chút nữa sụp đổ, Khôn Tử liếc mắt, "Sao anh lại nói vậy, ai bật mí cho anh vậy?"
“Không có ai nói cho tôi cả, chỉ là gần đây… mới giác ngộ về nhân sinh.” tần suất thở dài của Hạ Phỉ ngày càng nhiều, “Cho đệ muội tôi gặp nhau chút, tôi hỏi cô ấy chút chuyện".

"Em nghĩ rằng tình trạng của anh rất nghiêm trọng.

Vợ em là bác sĩ phụ khoa, không trị được cho anh đâu."
“Tôi bảo cậu đi hướng đông, con mẹ nó cậu lại bảo đi Tây Thiên lấy kinh nghiệm” Hạ Phỉ tâm mệt mỏi lợi hại, “Cậu có gọi hay không? Không gọi thì để tôi gọi.”
***
Tác giả có chuyện muốn nói: Trước đừng xoắn xuýt hoài việc mang thai, hãy thêm truyện vào mục ưa thích đã _ (: з 」∠) _
Cảnh báo spoiler: Chương sau Hạ lão bản có thể tiến dần từng bước rồi
- -----
29/10/2020.

truyện xuyên nhanh
#NTT.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện