THÔNG TIN TRUYỆN:
Lăng Thiên Chiến Thần
Bộ truyện Lăng Thiên Chiến Thần vừa xuất bản chương mới, quý bạn đọc hãy trải nghiệm bộ truyện , đưa ra các bình luận và nhận xét bên dưới, giúp metruyen.cc tiếp tục chọn lọc các bộ truyện mới và hay, đăng tải mỗi ngày.
Giới thiệu nội dung:
Những người vì quốc gia cống hiến, không màng hiểm nguy vẫn dấn thân, tất cả đều là anh hùng!Khi Long Quốc đối mặt với nguy cơ bị xâm lược, lại còn có phương Tây quạt gió thêm củi phía sau, Diệp Thiên cùng đồng đội của mình kề vai sát cánh, trải qua bao trận chiến thảm khốc, suốt mười năm ròng để dẹp sạch bạp loạn.Từ đó Diệp Thiên cũng trở thành chiến tướng 4 sao trẻ nhất Long Quốc, được tổ chức chiến lược Thế giới bình chọn là một trong 10 đại chiến thần thời đại mới.Sau khi dẹp sạch quân thù, anh quay về quê nhà với mong muốn rửa sạch nỗi oan cho người anh em đã cùng vào sinh ra tử, đi tìm thân thế thực sự của mình, đòi lại công bằng cho người mẹ đã mất...
Danh sách chương
- Chương 251: Gặp lại người quen cũ
- Chương 250: Lên án
- Chương 249: Không tự lượng sức
- Chương 248: Vai hề nhảy nhót
- Chương 247: Tôi, Diệp Thiên!
- Chương 246: Đây là bạn trai tôi
- Chương 245: Quý nhân
- Chương 244: Thêm dầu vào lửa
- Chương 243: Kêu cậu ta tới ta tội với tôi
- Chương 242: Phải thì sao nào?
- Chương 241: Là anh!
- Chương 240: Tôi tự đi
- Chương 239: Đường hướng
- Chương 238: Nói di ngôn đi
- Chương 237: Mê muội
- Chương 236: Không thể chết
- Chương 235: Mày chưa chết?
- Chương 234: Nếu ông muốn sống, tôi sẽ cho ông được sống
- Chương 233: Vùng Đông Nam quá nhỏ
- Chương 232: Sói hoang vùng Đông Nam
- Chương 231: Ngông cuồng
- Chương 230: Làm gì được tôi
- Chương 229: Đáng thương cho tấm lòng người làm cha làm mẹ
- Chương 228: Không được chết yên ổn
- Chương 227: Tra hỏi
- Chương 226: Xảy ra chuyện rồi
- Chương 225: Hồ Ly tinh
- Chương 224: Không hiểu tình hình
- Chương 223: Hỏi anh một chuyện
- Chương 222: Có thể thông cảm được
- Chương 221: Tự ra tay
- Chương 220: Im đi
- Chương 219: To gan
- Chương 218: Sở Giang Hà
- Chương 217: Tôi đến tìm người
- Chương 216: Giờ đến lượt cậu
- Chương 215: Ngậm máu phun người
- Chương 214: Tôi nào dám
- Chương 213: Ăn nói ngông cuồng
- Chương 212: Quỳ xuống
- Chương 211: Cô Tô
- Chương 210: Chỉ là con kiến
- Chương 209: Gây hoạ lớn
- Chương 208: Tại sao không đi
- Chương 207: Cậu muốn chơi tôi đấy à?
- Chương 206: Gặp phải kẻ ăn vạ
- Chương 205: Em không muốn về nhà
- Chương 204: Trả tiền là được
- Chương 203: Tôi không muốn biết
- Chương 202: Anh có thể dạy em không?
- Chương 201: Đừng di chuyển linh tinh
- Chương 200: Khóc không ra nước mắt
- Chương 199: Thấy hơi sợ
- Chương 198: Hợp tác với tôi? Anh không xứng
- Chương 197: Hãy cho tôi một lý do
- Chương 196: Muốn chạy thì quỳ xuống
- Chương 195: Bị ép
- Chương 194: Món quà của Diệp Thiên
- Chương 193: Vị trí đắc địa để chôn xác
- Chương 192: Nơi xả giận
- Chương 191: Phản nghịch
- Chương 190: Biết người biết mặt không biết lòng
- Chương 189: Hy vọng ông không làm tôi thất vọng
- Chương 188: Tỏ thái độ
- Chương 187: Chỉ sợ ông không có bản lĩnh ấy
- Chương 186: Làm bẽ mặt người
- Chương 185: Điên cuồng
- Chương 184: Quay về thủ đô?
- Chương 183: Người làm trời xem!
- Chương 182: Dọn dẹp
- Chương 181: Mày có ý kiến gì?
- Chương 180: Buồn thương
- Chương 179: Tặng chút quà mọn
- Chương 178: Mưu tính
- Chương 177: Chuyện này chưa kết thúc đâu
- Chương 176: Mỗi nhà một hoàn cảnh riêng
- Chương 175: Chia di sản
- Chương 174: Nói với ông ta một câu
- Chương 173: Sau này thay đổi đi thôi
- Chương 172: Có vài người, ông không đắc tội được đâu
- Chương 171: Anh đừng hiểu nhầm
- Chương 170: Bản lĩnh gì
- Chương 169: Tạo sự chú ý?
- Chương 168: Phản đồ Năm xưa
- Chương 167: Chuyện cũ
- Chương 166: Tại sao không được giết
- Chương 165: Nhà họ Lâm không xứng!
- Chương 164: Không có tư cách
- Chương 163: Xảy ra chuyện lớn
- Chương 162: Không dám ngủ một mình
- Chương 161: Cùng một giuộc
- Chương 160: Tôi không nghe rõ
- Chương 159: Chọn một trong hai
- Chương 158: Đe doạ
- Chương 157: Vảy ngược
- Chương 156: Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót
- Chương 155: Không có mắt
- Chương 154: Sao ông không nói sớm
- Chương 153: Quý nhân hay quên việc
- Chương 152: Nói khoác mà không biết ngượng