“Mẹ nói chuyện làm cán bộ, trước giờ đều là nhà họ Lý nắm giữ. Dựa vào việc có cán bộ lớn trên thành phố làm chỗ dựa, trong thôn việc tốt gì cũng bị họ chiếm trước. Nếu không phải mẹ giỏi giang thì với tình cảnh gia đính mình, căn nhà này, số tiền này, đã sớm bị người ta vét sạch rồi.”

 

Bà lão ôm lấy n.g.ự.c đau thắt, chỉ cần nghĩ đến việc của cải tích lũy cả đời dưới đáy rương bị Thủy Lang lấy đi, tim bà ta lại nhói đau.

 

“Cả đời mẹ sáng suốt, vậy mà chưa từng có cơ hội làm cán bộ. Lần này nhà họ Lý xong đời, cuối cùng cũng đến lượt chúng ta. Không chỉ mẹ phải làm, mà con cũng phải làm cán bộ.”

 

“Con không làm đâu, mẹ đi mà làm.”

 

Ô Thiện Thành định quay lại đọc sách nhưng bị bà lão kéo lại: “Nhà mình giờ không còn như trước nữa, không có nền tảng thì con muốn làm cũng không được. Lần này nhất định chúng ta phải làm cán bộ. Mẹ sẽ làm bí thư thôn, còn con làm cán bộ!”

 

Bà lão Khương nghĩ đến tiếng tăm của mình trong thôn, nghĩ đến ngôi nhà ngói lớn, nghĩ đến số tiền tiết kiệm... Dù giờ không còn nhưng chỉ mình bà biết, người khác không hay. Chắc chắn mọi người vẫn sẽ nịnh bợ bà ta như trước.

 

Thêm nữa, nhờ có Thủy Lang, giờ cả thôn ai cũng muốn kết thân với bà ta, chỉ mong được cô để mắt đến. Với việc Trịnh Đại Trụ và Dư Tú Hồng phải vào tù, kênh kết nối duy nhất còn lại chính là bà nội của Thủy Lang, bà Khương Thúy Hoa!

 

Chức bí thư thôn, ngoài bà ta ra thì không ai xứng đáng hơn!

 

Chỉ cần làm được cán bộ, tiền bạc và của cải sẽ tự nhiên có.

 

Dù không còn số tiền tiết kiệm trong rương, bà ta vẫn có thể sống như trước, thậm chí còn tốt hơn!

 

...

 

Khi Thủy Lang vừa đến trụ sở uỷ ban thôn Hồng Hà, Bà lão Khương đã sinh lực dồi dào chạy đến. Rõ ràng trong lòng hận cô nghiến răng ken két, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười niềm nở gọi: “Lang Nhi~”

 

“...”

 

Rất nhanh, bà ta nhìn thấy một nhóm người kéo đến nịnh bợ mình. Bà ta cứ mở miệng là “Lang Nhi”, lại lôi tên Khương Thúy Hoa và Ô Thiện Thành ra để ngầm ám chỉ với mọi người.

 

Thủy Lang cuối cùng cũng hiểu tại sao bà lão lại trở nên sinh động như thế, tại sao lại nhiệt tình gọi cô như vậy.

 

Thì ra là muốn làm cán bộ.

 

Đồng thời, cô thầm cảm thấy may mắn vì chị cả nói muốn về thôn xem xét tình hình, cô cũng tiện thể đi theo. Nếu không, ở lại công xã chờ tin, có lẽ thật sự bà lão đã toại nguyện.

 

Chủ nhiệm công xã đích thân chủ trì hội nghị bầu cử cán bộ mới của thôn Hồng Hà.

 

Chức bí thư thôn sẽ do các đảng viên trong thôn bầu chọn, xã viên không có tư cách tham gia.

 

Chức trưởng thôn mới do xã viên trong thôn bầu ra.

 

Sau đó, bí thư thôn cùng các đảng viên và xã viên sẽ bầu ra các cán bộ khác.

 

Trước khi bầu cử, chủ nhiệm công xã nói một tràng dài về sự thiếu trách nhiệm, sai lầm của các cán bộ tiền nhiệm, kêu gọi mọi người rút kinh nghiệm sâu sắc, rồi mới bắt đầu bầu cử.

 

Thủy Lang nhìn những “kẻ tạp nham” trong làng. Người nào trông cũng ra dáng người nhưng ánh mắt và suy nghĩ của họ thì chẳng khác gì các cán bộ trước kia, khiến cô không khỏi cau mày: “Thanh niên trí thức về thôn lập hộ khẩu, vậy cũng tính là xã viên công xã, cũng là người trong thôn chứ?”

 

Khung cảnh náo nhiệt bỗng chốc im phăng phắc.

 

Những thanh niên trí thức tối qua lên công xã tố cáo cũng có mặt, đa số họ đều làm việc ở đội sản xuất của thôn Hồng Hà, một số bị gả lần hai sang thôn Hậu Sơn nhưng hộ khẩu thực tế vẫn ở đây. Nói cách khác, họ đúng là người của thôn Hồng Hà.

 

Chủ nhiệm công xã không cần hỏi cũng hiểu ý Thủy Lang, bèn ngập ngừng: “Họ không quen thuộc với người trong thôn, để họ tham gia bỏ phiếu liệu có ổn không?”

“Tham gia bỏ phiếu?” Thủy Lang bật cười khẽ. “Ý tôi là, họ cũng có thể ứng cử làm cán bộ.”

 

Hiện trường lập tức yên lặng hơn trước.

 

Dân trong thôn sững sờ, các thanh niên trí thức cũng tròn mắt nhìn.

 

Đến đây nhiều năm như vậy, thanh niên trí thức thậm chí còn không được tham gia bỏ phiếu.

 

Làm cán bộ sao?

 

Ở công xã Hồng Khánh, chuyện này quả thật chưa từng có tiền lệ!

 

“Đùa… đùa thôi chứ?” Chủ nhiệm công xã sợ đến mức nói lắp: “Chưa… chưa từng có tiền lệ như vậy. Hơn nữa, người trong đội sản xuất đều là dân gốc Hồng Hà qua nhiều đời. Các cụ già trong làng làm cán bộ còn chưa chắc đã nói được bọn họ, huống chi là mấy thanh niên trí thức bên ngoài, mà lại còn trẻ như vậy.”

 

“Thanh niên?” Thủy Lang lại mỉm cười: “Thanh niên nói không nghe, vậy để các cô gái trẻ làm cán bộ.”

 

“???”

 

Toàn bộ người có mặt, từ nam đến nữ, từ già đến trẻ đều bị câu nói đó làm chấn động.

 

Một lúc sau, hiện trường bùng nổ.

 

“Cán bộ trong thôn sao có thể để người ngoài làm? Đúng là chuyện hoang đường!”

“Huống chi là con gái, con gái thì biết gì, lúc mới đến khóc lóc ầm ĩ, trồng lúa, gặt lúa còn chẳng biết làm thế nào.”

“Đừng nói trồng lúa, ngay cả củ cải mọc ngược trong đất hay mọc trên cành còn không biết.”

“Lang Nhi! Cháu đừng làm chuyện nhảm nhí nữa!”Bà lão Khương trong lòng sợ muốn chết. Người khác không biết nhưng bà ta hiểu rất rõ vị trí của Thủy Lang trong lòng những người này.

 

Nếu không phải chuyện Thủy Lang nói để thanh niên trí thức, lại còn là nữ thanh niên trí thức làm cán bộ quá khó tin, những người này có khi đã gật đầu đồng ý theo lời cô từ lâu.

 

Dù gì đây cũng là cơ hội để họ lấy lòng Thủy Lang mà cô tự mình đưa tới.

 

“Trước đây mới đến chưa biết nhưng những thanh niên trí thức xuống nông thôn sớm nhất đã hơn mười năm, có người còn gả vào thôn.” Thủy Lang nhìn một nhóm người già: “Có các ông mài giũa, còn gì mà họ không biết làm?”

 

Các cụ già trong thôn: “…” Không dám lên tiếng.

 

Đêm qua, những cán bộ nhà họ Lý từng tham gia ngược đãi con dâu, mua bán, ép gả lần hai đều bị bắt đi.

 

Nghe nói người thì bị giam, người thì bị xử bắn.

 

Không ít người có mặt tuy chưa làm đến mức đó nhưng cũng chẳng thiếu chuyện xấu xa. Họ đã run rẩy cả đêm, bây giờ bị Thủy Lang nói thẳng trước mặt, khí thế lập tức xẹp xuống, rụt cổ không dám hó hé.

 

“Mấy năm nay, các người để những người sinh ra và lớn lên nhiều đời ở đây, biết làm mọi thứ, trở thành cán bộ. Kết quả là sản lượng lương thực, sản lượng bông, cải tạo núi sông đều đứng cuối bảng. Các ngành phụ như xưởng ép dầu, xưởng đậu phụ, xưởng bột, xưởng xe chỉ, vườn cây ăn quả, trang trại chăn nuôi – những thứ người khác làm để tăng thu nhập – các người chẳng có một cái nào. Ngược lại, mấy trò bàng môn tà đạo thì lại rất giỏi: nào là giả ơn cứu mạng để lừa đảo, ngược đãi, mua bán con dâu, mỗi người một kiểu, đất đai thì bỏ hoang. Không nghèo mới lạ!”

 

Thủy Lang nhìn đám trẻ con, có đứa mặc chung một cái áo, có đứa trần truồng trốn trong đống rơm, có đứa không ngại lạnh chạy ra ngoài, trong đó còn có cả những bé gái đang tuổi dậy thì, không chút ý thức xấu hổ. Ánh mắt lấm lét của vài người đàn ông đã lướt qua, cộng thêm bầu không khí ngấm ngầm trong thôn, thật không dám nghĩ sau này sẽ ra sao.

 

“Các người cho rằng con gái chưa kết hôn không làm được, vậy chọn phụ nữ đã lập gia đình. Nói nghiêm túc thì tôi cũng tính là người Hồng Hà. Tôi bầu cho Thái Trân làm bí thư chi bộ.”

 

“Các người cho rằng con gái chưa kết hôn không làm được, vậy chọn phụ nữ đã lập gia đình. Nói nghiêm túc thì tôi cũng tính là người Hồng Hà. Tôi bầu cho Thái Trân làm bí thư chi bộ.”

 

“Bầu cho Thái Trân!” Đại Nha giơ tay, rồi quay sang Bà lão Khương. “Bà ơi, nhà cháu chưa chuyển hộ khẩu, vẫn là người gốc Hồng Hà nhiều đời đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện